Còn mười phút nữa mới đến nhà trẻ của Đồng Đồng, không lâu mà cũng chẳng nhanh.
Khoảng hai phút sau, Tôn Hàn mới nói: “Này, nghe nói em sắp đính hôn với Hoàng Thiếu Tài sao?”
“Ừ, bây giờ người nhà họ Liễu rất kiên quyết, chỉ có thể tạm đồng ý như vậy, dù sao thì đính hôn cũng đâu phải kết hôn!”. Liễu Y Y liếc nhìn Tôn Hàn, giọng nói rất lạnh nhạt.
“Dì Tiết vẫn đang tức giận sao?”. Thấy Liễu Y Y nói với mình những điều này, Tôn Hàn liền hỏi.
Liễu Y Y bật cười: “Anh thấy sao?”
“Trong chuyện năm đó, anh có nỗi khổ mà!”, Tôn Hàn cắn răng nói.
“Ồ, vậy anh nói đi!”
“Bây giờ nói ra em chưa chắc đã tin, em tin thì dì Tiết cũng không tin! Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi”, Tôn Hàn mím môi nói.
Liễu Y Y mỉm cười chán nản, cô không nói thêm gì nữa.
Chẳng mấy chốc, xe liền đỗ trong bãi đỗ xe cách nhà trẻ khoảng mấy trăm mét.
Cũng không còn cách nào khác, hôm nay nhà trẻ tổ chức hoạt động gia đình, những vị trí ở gần đã bị những xe khác chiếm hết.
Tinh tinh!
Đóng cửa xe lại, Liễu Y Y rảo bước về phía nhà trẻ.
Tôn Hàn đứng ở đầu xe, anh đột nhiên gọi cô lại: “Liễu Y Y!”
“Cái gì vậy?”, Liễu Y Y nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
Tôn Hàn nở nụ cười: “Anh sẽ không để em đính hôn với Hoàng Thiếu Tài đâu!”
Liễu Y Y sững sờ một lúc, cô muốn nói rằng giữa hai người chẳng có quan hệ gì cả, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể thốt ra. Cô nhìn Tôn Hàn, trái tim cô khẽ nhói lên.
Liễu Y Y chẳng tỏ rõ thái độ: “Nói sau đi”.
Nói như vậy nhưng thực ra Liễu Y Y cũng chẳng mấy mong chờ.
Tôn Hàn vừa có quyền vừa có tiền, nhưng chuyện cô đính hôn với Hoàng Thiếu Tài là việc của nhà họ Liễu, anh là một người ngoài thì làm sao mà can thiệp được?
Sau khi đi vào nhà trẻ, bên trong vô cùng náo nhiệt.
Các phụ huynh dẫn theo con mình chơi đùa trong bãi tập rộng lớn, các phụ huynh đều cười rất vui vẻ, tựa như đã quay trở về tuổi ấu thơ.
“Bố ơi, dì Y Y ơi!”
Đồng Đồng thấy hai người thì hưng phấn chạy tới, nhưng lại dang rộng hai tay lao vào vòng ôm của Liễu Y Y.
Liễu Y Y loạng choạng một lúc mới đứng vững, cô cười nói: “Đồng Đồng nặng quá đi!”
“Bây giờ thì đỡ hơn rồi đấy, lúc anh vừa nhận lại Đồng Đồng thì con bé ba mươi lăm cân đấy. Giờ còn chưa đến ba mươi cân nữa. Qua một đoạn thời gian nữa thì có lẽ có thể trở về cân nặng bình thường của một cô bé ở độ tuổi này”, Tôn Hàn giải thích.
“Bố quả nhiên là không lừa Đồng Đồng, bố nói là dì Y Y sẽ đến!”, Đồng Đồng nói với giọng điệu hào hứng vô cùng.
Liễu Y Y trợn trắng mắt liếc Tôn Hàn, cô nhớ là cô còn phải chủ động gọi điện cho anh.
Tôn Hàn hơi xấu hổ, anh cười trừ: “Anh đã định gọi điện rồi, không ngờ em lại gọi trước!”
“Ha ha…”
“Đồng Đồng, con với dì Y Y ra bên kia chơi đi, bố đi chỗ này một lát”. Tôn Hàn liếc mắt nhìn thấy tờ giấy đỏ có ghi nơi quyên góp ở trên tường văn phòng hiệu trưởng, liền nói.
Quyên góp thì có thể, nhưng Tôn Hàn không muốn để Đồng Đồng tham gia vào chuyện này.
Đồng Đồng mới có mấy tuổi, cứ ngây thơ hồn nhiên là được.
Có một số thứ trong thế giới của người lớn, cô bé không cần phải hiểu.