Những thứ ở đây đều là do ngày xưa anh phấn đấu mà có, giờ đây lại bị vợ và người khác chiếm lấy.
Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong nhìn nhau, cũng đi tới ngồi xuống. Họ ngồi sát nhau, cứ như chỉ sợ người khác không biết mối quan hệ của hạ vậy. “Đón ly hôn ở đây, anh chỉ cần ký là Minh Phong sẽ đưa anh mười triệu tệ!”, Lâm Mỹ Quyên để đón ly hôn đã chuẩn bị sẵn lên bàn trà. Dù là Lâm Hữu hay Lâm Hạo lúc này đều không làm ôn.
Đã đến nước này rồi, họ đều đã hiểu Tôn Hàn của bây giờ đã khác ngày xưa.
Nếu biết những điều này, ngày xưa Lâm Mỹ Quyên đã không ở bên Đường Minh Phong.
Đường Minh Phong còn chưa biết có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Đường hay không, nhưng Tôn Hàn lại tự dưng trở thành cháu của ông Long. Chỉ với quan hệ này thôi đã đủ khiến một người làm quan cả họ được nhờ.
Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, không thể cứu vãn được.
“Cô biết là tôi không cần những thứ này mà”.
Tôn Hàn không xem nội dung đơn ly hôn, anh cũng biết Lâm Mỹ Quyên vẫn muốn chiếm căn biệt thự nhỏ này và công ty của anh.
Lâm Mỹ Quyên cũng biết việc này sẽ không thuận lợi như vậy, cô ta liền dẫn dắt từng bước: “Tôn Hàn, tôi không biết tại sao anh lại thành cháu của ông Long, nhưng thực ra công ty bất động sản Phong Quyên đã chẳng là cái gì đối với anh nữa rồi”.
“Tại sao anh phải làm khó chúng tôi chứ? Chỉ cần anh giúp chúng tôi đưa công ty bất động sản Phong Quyên lên sàn chứng khoán, Minh Phong có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Đường ở Ma Đô, đến lúc đó tôi và Minh Phong nhất định sẽ báo đáp anh”.
“Đôi bên đều có lợi, anh thấy đúng không?”
Đường Minh Phong cũng nói: “Tôn Hàn, anh yên tâm đi. Chỉ cần tôi trở thành người thừa kế của nhà họ Đường thì nhất định tôi sẽ vô cùng biết ơn anh, sau này việc của anh cũng là việc của tôi!”
“Sau này nếu anh muốn tới Ma Đô phát triển, chỉ cần có tôi ở đó là mọi chuyện đều sẽ thuận lợi!”
Dù Đường Minh Phong rất hận Tôn Hàn nhưng trước mắt chú ba Đường Quân Ngạo của anh ta bặt vô âm tín, thế nên chỉ có thể giả vờ như thế này.
Lâm Hữu và Lâm Hạo cũng phụ họa, nói rằng quá khứ đã là quá khứ rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước, vân vân.
Tôn Hàn xoa tai, bật cười trào phúng: “Các người không định trả tôi căn biệt thự này và công ty của tôi sao?”
“Biệt thự thì có thể trả cho anh, còn công ty thì không được!”, Lâm Mỹ Quyên rất quả quyết.
Trước tiên không nói đến việc công ty bất động sản Phong Quyên đã thay da đổi thịt nên cô ta không nỡ đưa Tôn Hàn, chỉ riêng việc công ty bất động sản Phong Quyên có liên quan đến việc Đường Minh Phong có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Đường hay không là cô ta đã không thể nào trả công ty lại cho Tôn Hàn được.
Chuyện này hiển nhiên là không thể nào.
“Chuyện Vương Bình bắt cóc Y Y vẫn chưa xong đâu. Các người thực sự không sợ tôi tống các người vào tù sao?”. Tôn Hàn biết là không thể nào khiến Lâm Mỹ Quyên thỏa hiệp dễ dàng như vậy, anh liền cố ý uy hiếp.
Thoáng cái, sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi.
Chuyện đó liên quan đến việc ngồi tù đấy!
Nhưng sau khi trầm mặc một lúc, Lâm Mỹ Quyên đột nhiên nói: “Chuyện đó là do một mình Lâm Hạo làm, không liên quan đến tôi. Cho dù phải ngồi tù thì người ngồi tù cũng là Lâm Hạo, anh không uy hiếp được chúng tôi đâu!
Soạt soạt!
Sắc mặt Lâm Hạo thay đổi, hắn ta nói lớn: “Chị, chị không thể làm thế được, thế thì em phải ngồi tù đấy!”
Nhưng sắc mặt Lâm Hữu cũng thay đổi, ông ta thấp giọng nói: “Lâm Hạo, không phải ngồi tù lâu đâu, con cố chịu vậy”.
Lâm Hạo hốt hoảng nhìn lướt qua mấy người họ, thấy sắc mặt ai cũng bình tĩnh thì biết ngay là có chuyện gì.
Thì ra bọn họ đã bàn bạc kỹ để hắn ta một mình nhận tội rồi.
Nhưng họ chưa hề bàn bạc với hắn ta!
“Tôi không đồng ý, tôi không muốn ngồi tù!”, Lâm Hạo đỏ bừng mặt gào lên.
Chuyện đó mọi người đều làm, tại sao chỉ mỗi mình hắn ta phải nhận tội, vì sao chỉ mỗi mình hắn ta phải ngồi tù!
Hắn ta không đồng ý!