“Nếu đã là bạn gái của em trai cô thì sao nó cứ bắt người khác phải lo tiền sính lễ hộ? Trần Tiểu Thi, tôi còn tưởng Hồ Kiều là bạn gái của cô cơ”.
Trần Tiểu Thi biết Lệ Lận nói vậy là có ý gì nên cô ta thấy vô cùng xấu hổ.
Nguyên nhân chính khiến cô ta và Lệ Lận ly hôn là tiền sính lễ của Trần Thiếu Văn.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn thấy bất bình.
“Còn anh thì sao? Nếu anh giàu như vậy thì sao lại giấu nhà tôi suốt ba năm qua? Sao anh không cho em tôi một ít tiền! Lẽ nào em tôi không phải em của anh à?”
Đối diện với câu chất vấn của Trần Tiểu Thi, Lệ Lận chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Mấy câu vô lý như thế mà cô ta cũng nói ra lời được.
“Chị, mình đi kiện anh ta đi. Chị với anh ta ly hôn rồi, nhưng anh ta không chia cho chị một đồng nào! Chúng ta đi kiện rồi lấy lại những thứ thuộc về mình
đi!”, lúc này, Trần Thiếu Văn chợt lên tiếng.
Trần Tiểu Thi cũng sáng mắt lên, đúng rồi, cô ta có thể kiện Lệ Lận.
Chuyện đến nước này, muốn hàn gắn là điều không thể rồi, vậy chỉ còn cách đòi tiền của Lệ Lận thôi.
Bọn họ đã lấy nhau ba năm, đúng ra trong khối tài sản của Lệ Lận cũng phải có phần của cô ta mới đúng.
Nhưng Lệ Lận đã dập tắt mộng tưởng của hai chị em họ chỉ với một câu nói.
“Kiện thoái mái đi, nếu tài sản dưới danh nghĩ của tôi mà có trên một nghìn thì tôi cho hai người tất”.
Nghĩ đến điều này, Lệ Lận chỉ biết cười khổ. Trong thời gian anh ta và Trần
Tiếu Thi kết hôn, tiền anh ta kiếm được hàng tháng đều đưa hết cho Trần Tiểu Thi, sau đó lại chuyển tới tay bố mẹ cô ta, cuối cùng thì như một dây chuyền rơi hết vào túi của Trần Thiếu Văn.
Cuối cùng khi bị đuổi ra khỏi nhà, trong người Lệ Lận chỉ còn vài trăm bạc.
Nực cười, mà cũng thật đáng buồn!
Mấy năm qua, anh ta sống nhẫn nhục chịu đựng trong gia đình đó, miễn Trần Tiểu Thi được vui thì bảo anh ta làm gì cũng được.
Nhưng kết quả thì sao?
Để có tiền sính lễ cho Trần Thiếu Văn, Trần Thanh Sơn và ôn Vận đã bắt Trần Tiểu Thi ly hôn với anh ta, sau đó sà vào lòng một gã đàn ông khác.
Giây phút Trần Tiểu Thi đồng ý, Lệ Lận đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Không thể nào! Sao anh lại không có tiền được? Nếu thế thì anh đào đâu ra năm trăm nghìn?”, Trần Tiếu Thi không tin hỏi.
“Tôi không có tiền, nhưng những người bạn giàu có thì tôi không thiếu, cô đã hiểu chưa? Chính là hai người từng đến nhà ta mấy hôm trước đấy, chỉ cần tôi muốn thì xin họ năm trăm triệu còn được nữa là”, Lệ Lận châm biếm nói.
Trần Tiểu Thi lạnh thấu tim.
Nếu đúng là vậy thì tài sản của Lệ Lận có liên quan gì đến anh ta không?
Trần Tiểu Thi chợt lúng túng nói: “Lệ Lận, thật ra, thật ra em cũng không muốn ly hôn đâu, thật đấy, anh hãy tin em!”
“Đúng đấy anh rể, chị em yêu anh thật lòng mà. Chuyện hôm nay bỏ qua đi, là con tiện nhân Hồ Kiều đã quyến rũ anh, em với chị có thể hiểu được mà. Hay… hai anh chị kiếm thời gian đi tái hôn đi, gia đình mình vẫn chào đón anh!”
Trần Thiếu Văn tỏ vẻ rất chân thành như thể đã nghĩ thông suốt, bạn gái chỉ như quần áo, còn anh rể thì phải quan trọng hơn.
Lệ Lận khi có tiền đương nhiên phải khác trước rồi.
Nhưng nếu khi vừa ra tù, Lệ Lận đã quay về Thiên cửu Môn sống những ngày tháng hô mưa gọi gió ngay thì sao gặp và lấy Trần Tiểu Thi được?
Lệ Lận ở huyện ôn và Lận soái ờ Thiên Cửu Môn là hai người hoàn toàn khác nhau.
Đến nước này thì Lệ Lận cũng buông xuôi rồi.
“Cậu cố mà đối xử tốt với Hồ Kiều Đi. Còn chúng ta, Trần Tiểu Thi này, bố mẹ cô chẳng thích cô làm gái bao còn gì, lên tỉnh đi, tôi sẽ biến mong muốn của bố mẹ cô thành hiện thực”.
“Xì! Trần Thiếu Văn tôi có đến nỗi nào đâu mà phải cưới cái loại rẻ rách chứ?”
Thấy Lệ Lận vân cứng đầu, Trần Thiếu Văn lập tức quay ngoắt thái độ. Hồ Kiều đã lên giường với Lệ Lận rồi thì cậu ta còn phí năm trăm nghìn tiền sính lễ cưới về làm gì nữa? Tự rước thêm phiền phức cho mình chắc!
Trần Thiếu Văn cậu ta đâu đến mức rẻ rúng như vậy!
“Thế à? Tôi đã đồng ý lo tiền sính lễ cho cậu rồi còn gì, nếu cậu không lấy cô ta thì tự bỏ tiền túi ra mà cưới người khác, nhưng vấn đề là cậu có tiền không?”
“Trần Thiếu Văn, từ nhỏ đến lớn, cậu đã kiếm ra được đồng nào chưa?”, Lệ Lận châm chọc.
Trần Thiếu Văn lập tức cứng họng.
Lệ Lận sẽ lo hết tiền sính lễ ư?
Cậu ta có thể cưới Hồ Kiều mà không mất một đồng nào sao?