Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm, cậu quan tâm đến túi tiền của mình làm gì thế?”, Tôn Hàn chợt cất giọng trêu đùa.


Trần Thanh Sương cũng không biết tại sao, bèn khiên cưỡng nói, “Thì… sau này cậu còn phải lấy vợ, nuôi con mà?”


“Mình có vợ rồi!”


Trần Thanh Sương lập tức sững sờ, nét mặt bỗng trở nên ảm đạm, “Thật à?”


“Ly hôn rồi”.


Trần Thanh Sương: “…”


“Ha ha ha!”


Tôn Hàn bỗng nhiên bật cười ha hả, cảm thấy vui vẻ vô cùng. Rồi anh vội vàng nhấc thêm vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Trần Thanh Sương, “Thôi được rồi, sau này mình có lấy ai thì cũng không lấy cậu đâu. Cậu từ bỏ đi nhé!”


“Hầy, dựa vào cái gì chứ? Cậu nghĩ Trần Thanh Sương này còn thích cậu à! Mình nói cho cậu biết…”


“Reng reng reng!” Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m


Điện thoại của Trần Thanh Sương bất chợt reo lên. Sau khi bắt máy, sắc mặt cô ấy bỗng trở nên kỳ lạ.


Cúp máy rồi, cô ấy mới nhìn Tôn Hàn bằng vẻ kinh ngạc.


Tôn Hàn chớp mắt, “Trên mặt mình có mọc hoa à?”


“Vừa nãy là bạn học cũ dùng cơm tìm cậu đấy, còn hỏi, hỏi cậu đang ở đâu, bọn họ muốn đến chỗ cậu!”, giọng nói của Trần Thanh Sương nghe y như người máy vậy, đờ đẫn, trống rỗng.


Nghe họ nói, Tôn Hàn là một người rất giàu, giàu cực kỳ.


Tìm mình làm gì? Tên Hàn thắc mắc.


Lúc anh ở nhà hàng thì chẳng ai muốn gặp, đến lúc anh cảm thấy vệ vệ nên bỏ đi thì lại chủ động tìm anh


Mình cùng không rẽ tình hình cụ thể thế nào, chỉ nghe Trương Phong bảo là bạn bè trong lớp cảm thấy vừa rồi hơi quá đáng với cậu, nên muốn tìm cậu, chọn lại một địa điểm khác rồi tụ tập!


Trần Thanh Sương không trả lời toàn bộ nguyên nhân. Cô cảm thấy dù sao mọi người cũng là bạn, nên hoà giải với nhau mới là cách tốt nhất.


“Tụ tập?”, Tôn Hàn ngẩn người, trong lòng cũng hiểu ra được lý do, bèn lắc đầu, “Thôi, hôm nay mình không có hứng”.


Không chỉ hôm nay, mà sau này cũng thế.


Khi những người bạn cũ ấy bước chân vào xã hội phức tạp thì tất cả đều đã khác xưa rồi.


Trần Thanh Sương hiểu ý Tôn Hàn, bèn nhắn tin cho Trương Phong để truyền đạt lại lời anh.


Không đến một phút sau, chuông điện thoại của Trần Thanh Sương lại reo lên. Cô nhìn Tôn Hàn một cái rồi cúp máy.


Vậy mà Trương Phong vẫn gọi không ngừng nghỉ.


Điều này khiến Trần Thanh Sương cảm thấy rất phiền. Tên Trương Phong này là keo dán sắt đấy à?


Ban nãy thì ra sức lấy lòng Cổ Ngọc Phong, bây giờ biết Tôn Hàn giàu có hơn thì lập tức mặt dày bám theo.


Trong cơn giận dữ, cô ấy quyết định tắt máy!


“Cuối cùng cũng được yên tĩnh!”, Trần Thanh Sương giơ hai tay ra, khoan khoái nói.


Tôn Hàn chỉ cười cười rồi đút hai tay vào túi, “Đi thôi, đi dạo thêm lát nữa rồi mình đưa cậu về nhà!”


“Tôn Hàn này, nghe nói bây giờ cậu giàu lắm à?”, Trần Thanh Sương vừa đi theo anh vừa không kìm được tò mò, cất tiếng hỏi.


Tôn Hàn chớp chớp mắt, “Cũng ổn”.


Xem ra là La Thông giở trò rồi, nếu không thì làm sao đám bạn học lại biết chuyện của anh kia chứ.


“Cũng ổn nghĩa là sao? Cậu yên tâm đi, cậu có giàu mấy thì mình cũng không nhờ vả cậu đâu! Chỉ là tò mò, tò mò tí thôi…”


Tôn Hàn cũng không biết nên giải thích thế nào, đột nhiên về phía trung tâm mua sắm lớn đang sáng đèn ở phía đối diện.


“Cậu biết trung tâm mua sắm này nhỉ?” Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ.čom


“Tất nhiên là biết rồi. Trung tâm bách hoá Tiểu Phúc Tinh là trung tâm mua sắm lớn nhất ở Mục Thành mà. Cậu đừng nói là… cậu có thể mua một cái trung tâm bách hoá Tiểu Phúc Tinh đấy nhé?”, Trần Thanh Sương không dám nghĩ tiếp nữa. Trung tâm bách hoá này ấy hả, nếu không có mấy trăm triệu tiền mặt thì không mua nổi đâu.


Chẳng lẽ Tôn Hàn đã trở thành tỷ phú rồi à?


Chuyện này khó tin quá.


“Nếu chỉ tính tài sản cá nhân của mình thì có lẽ sẽ mua được mười cái trung tâm. Tất nhiên, nếu không chỉ tính cá nhân mình thì muốn mua bao nhiêu cũng được!”, Tôn Hàn thành thật đáp.


Anh chưa từng cố ý định giấu giếm sự giàu có của mình, cũng chưa từng thích làm những chuyện phô trương thấp kém.


Nhưng Trần Thanh Sương đã muốn hỏi, anh sẽ thẳng thắn nói sự thật.


“Ôi!”





Trần Thanh Sương lập tức sững người, hít liền mấy hơi lạnh.


Mẹ ơi, giàu đến mức này thì đáng sợ quá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK