Cố Đình hơi sững người, hôm nay thời tiết âm u thế này thì mai liệu có nắng nổi không?
Cô ấy nói ngày mai không có mặt trời chỉ là pha trò trước mặt Tôn Hàn thôi, thật ra cô ấy không tin anh có thể khiến nỗi buồn của cô ấy biến mất vào ngày mai.
Đâu có dễ như vậy!
Vì thế, dù ngày mai mặt trời có ló dạng thì cô ấy cũng chỉ ngạc nhiên một chút thôi, ngay sau đó lại ảo não ngay.
Cố Đình nói: “Anh Tôn Hàn, không phải em không tin anh, mà là…”
Có thể anh Tôn Hàn của cô ấy không thiếu tiền, nhưng muốn giải quyết vấn đề hiện giờ của cô ấy thì đâu đơn giản như vậy?
Trừ phi cô ấy thoả hiệp với Từ Phúc Dương, đồng ý làm tình thân bao nuôi của ông ta, nếu không thì đừng hỏng được quay về công ti quảng cáo Long Thần.
Nếu không có nguồn thu nhập cao này thì cô ấy lấy đâu ra một triệu cho bố mình phẫu thuật nắn chỉnh cột sống đây.
Nhưng sao cô ấy đồng ý cho được…
Trước mặt cô ấy hiện giờ là một sự lựa chọn về cùng khó khăn.
Nghĩ tới đây, Cố Định yếu đuổi nhìn Tên Hàn
Cô ấy chỉ nhìn thấy một nụ cười dịu dàng như ánh mặt trời ngày đông trên gương mặt anh khiến người ta thấy rất ấp áp.
Cế Đình tin chắc rằng chỉ cần mình mở lời vay tiền thì dù là một triệu Tôn Hàn cũng sẽ đồng ý.
Nhưng cô ấy chỉ băn khoăn một điều, dù Tôn Hàn lái một chiếc xe đắt tiền là Mercedes, nhưng anh mới ra tù, có lẽ cũng không có nhiều tiền.
Một triệu không phải con số nhỏ.
Vì thế, cô ấy không mở lời được.
“Anh đã nói nhiều như vậy mà em vẫn không tin à? Vả lại, chỉ có một ngày thôi, tới mai là biết kết quả rồi, em không chờ được sao?”
Thấy vẻ mặt đa sầu đa cảm của Cố Đình, Tôn Hàn biết cô ấy đang nghĩ gì.
Cố Đình xoắn xuýt nói: “Không phải…”
“Không nói nhiều nữa, hôm nay em cứ vui vẻ đi, mọi việc cứ chờ tới mai, ok?”, Tôn Hàn ra hiệu bằng tay.
“… Vâng, em tin anh Tôn Hàn!”, Cố Đình cũng không nói gì nữa.
Có lẽ anh Tôn Hàn thật sự có cách giúp cô ấy thật.
Dù Cố Đình nghĩ vậy, nhưng khả năng này rất nhỏ.
Không lâu sau, hai người đã tạm biệt nhau ở quán trà sữa.
Tôn Hàn ngồi lên xe rồi gọi cho La Thông.
“Công tử”.
“Điều tra về ông chủ của công ti quảng cáo Long Thần giúp tôi, ngoài ra hẹn ông ta ra gặp tôi nói chuyện một lúc”.
“Công ti quảng cáo Long Thần? Rất nhiều quảng cáo của công ti tôi đều giao cho bên này phụ trách nên tôi thân với ông ấy lắm, nhất là quản lý mảng kế hoạch tên là Cố Đình của họ, cô ấy là một nhân tài xuất sắc trong lĩnh vực quảng cáo đấy”.
Sau khi lải nhải một hồi, La Thông mới phản ứng lại rồi hỏi: “Công tử, ông Nghiêm, à Nghiêm Tống đắc tội với cậu à?”
“Nếu ông ta dám làm như vậy, tôi đảm bảo sẽ khiến công ti của ông ta bay màu ngay! Nhưng… nhưng nếu không phải chuyện gì to tát, để tôi nhận lỗi với cậu thay ông ấy nhé!”
Có thể thấy La Thông và Nghiêm Tống có mối quan hệ khá thân thiết.
Tôn Hàn cau mày nói: “Không phức tạp thế đâu, ông cứ hẹn người ta cho tôi là được, tiện thể kể tôi nghe về ông ta đi, nghe nói ông ta sợ vợ lắm hả?”
Dù chỉ nói chuyện qua điện thoại, nhưng Tôn Hàn vẫn có thể cảm thấy hình như La Thông hơi mất tự nhiên: “Công tử, không phải ông ấy sợ vợ, mà là bị vợ chèn ép tới bến”.
Tôn Hàn: “…”
“Công tử, tôi thân với Nghiêm Tống lắm nên không cần phải nghe ngóng đâu. Cậu chọn chỗ đi rồi tôi hẹn ông ấy cho, còn tình hình cụ thể của ông ấy thế nào thì tôi có thể nói rõ cho cậu biết”.
Giọng nói của La Thông có vẻ hớn hở.
Tôn Hàn thật sự không hiểu tại sao ông ta lại thấy vui?
…
Gần đến tối, Tôn Hàn đặt bừa một phòng bao trong khách sạn rồi gọi cho La Thông.
Chưa đến mười hai giờ, La Thông đã đến.
“Công tử, chắc khoảng nửa tiếng nữa là Nghiêm Tống đến”.
Tôn Hàn đẩy bao thuốc lá trước mặt qua rồi nói: “Ừm, ông ngồi đi”.
“Vâng”.
La Thông ngồi xuống rồi lấy một điếu thuốc ra châm, sau đó nói: “Nói ra thì cuộc sống của cái ông Tống này cũng… đè nén lắm…’