Khoảng thời gian qua, Đồng Đồng đã quen có Liễu Y Y ở bên cạnh, nên cô bé khó tránh khỏi thấy mất mác khi mấy ngày không được gặp cô.
Liễu Y Y không biết trả lời ra sao, định nói có thể sau này sẽ không gặp cô bé nữa, nhưng lại không dám nói ra.
Tôn Hàn đang lái xe, lên tiếng: “Đồng Đồng, mấy hôm trước dì Y Y bận, chắc phải dăm ba hôm nữa mới tới chơi với con được. Không có dì Y Y thì con vẫn phải ngoan, nhớ chưa?”
“Vẫn phải chờ thêm mấy hôm nữa ạ?”, Đồng Đồng lập tức có vẻ lưu luyến.
Liễu Y Y thuận theo ý Tôn Hàn, nói: “Ừm, Đồng Đồng này, dì Y Y đang bận, không có dì thì con phải nghe lời bố nhé!”
“Vâng”, sợ Liễu Y Y không vui nên Đồng Đồng gật đầu ngay.
Vì đã chơi mấy tiếng ở trường mẫu giáo nên Đồng Đồng cũng đã thấm mệt, chẳng mấy chốc đã nằm ngủ ngon lành trong lòng Liễu Y Y, thi thoảng còn ngáy khe khẽ.
Liễu Y Y yêu chiều nhìn cô bé với vẻ lưu luyến.
“Sau này em không thể ở cạnh Đồng Đồng nữa, tốt nhất anh nên sớm tìm một người thay việc của em đi!”, song Liễu Y Y đã quay về hiện thực rồi nghiêm túc nói với Tôn Hàn.
Tôn Hàn nghiêm mặt hỏi: “Em coi việc chăm sóc con bé là công việc à?”
Đương nhiên là không!
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Liễu Y Y lại nói: “Ừ, thì anh chẳng bảo anh cho em cơ hội phát triển ở Sâm Uy, thay vào đó em phải chăm sóc Đồng Đồng giúp anh, thế chẳng là công việc còn gì!”
“Tôn Hàn, không thì anh nghĩ em rảnh tới mức chăm con cho anh à?”
Thấy Liễu Y Y làm ra vẻ tuyệt tình, Tôn Hàn buồn cười. Nếu Liễu Y Y coi đây là công việc thì tại sao sau khi bỏ đi rồi, vẫn không quên đến tham gia hoạt động với Đồng Đồng?
Không biết Liễu Y Y đang lừa anh hay dối chính mình nữa?
Nhưng hình như bây giờ, đây không phải vấn đề quan trọng.
Ngày kia, anh sẽ cho Đồng Đồng và Liễu Y Y nhận nhau.
Sau khi đưa Liễu Y Y về nơi mà anh đã đón cô, Tôn Hàn lái xe rời đi.
Nhưng Liễu Y Y vẫn đứng bên ngoài siêu thị, nhìn theo bóng chiếc xe Mercedes đến mức thất thần.
Có nhiều thứ sau khi mất đi rồi, ta mới biết nó quan trọng đến mức nào.
Ví dụ như những ngày tháng sống cùng Tôn Hàn và Đồng Đồng, bây giờ, cô muốn quay lại khoảng thời gian đó biết bao.
Xâm phạm?
Trong lòng Liễu Y Y biết cô đã tha thứ cho Tôn Hàn rồi.
“Y Y!”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên khiến Liễu Y Y giật nảy mình.