Để lại một cánh tay!
Đường Minh Phong và Tiết Nhất Thủ liền kinh hãi không yên.
Đường Minh Phong không quan tâm đến điều gì nữa, anh ta thốt lên: “Ông hai Thẩm, ông không thể động vào tôi. Tôi nói cho ông biết, nếu ông dám động vào tôi thì nhà họ Thẩm các người không gánh chịu nổi hậu quả đâu!”
“Ha ha, Đường Minh Phong, cậu nghĩ rằng mình là cái thá gì? Được đấy, tôi muốn nghe xem cậu có chống lưng thế nào mà dám bảo rằng nhà họ Thẩm không gánh chịu nổi hậu quả?”, Thẩm Kỳ Bân cứ như nghe thấy một chuyện vô cùng nực cười.
Đường Minh Phong có thể có chống lưng gì chứ.
Tôn Hàn vẫn luôn không lên tiếng lúc này lại lộ ra vẻ mặt trầm tư.
“Đường Quân Ngạo chính là chú ba của tôi!”
Đường Minh Phong không dám giấu nữa, chỉ sợ giờ không nói là sẽ không có cơ hội nữa.
Soạt!
Sắc mặt Thẩm Thương và Thẩm Kỳ Bân đều thay đổi.
Đường… Quân Ngạo!
Nếu Đường Minh Phong thực sự có quan hệ với Đường Quân Ngạo thì chuyện này rất khó giải quyết.
“Đường Quân Ngạo là ai chứ, sao lại có đứa cháu như cậu được. Đường Minh Phong, cậu nghĩ rằng tôi đã già tới nỗi hồ đồ rồi sao?”
Nhắc đến Đường Quân Ngạo, giờ ngay cả Thẩm Thương cũng không ngồi yên được.
“Tiết Nhất Thủ có thể chứng minh. Nếu cụ Thẩm không tin thì tôi có thể gọi cho chú ba!”, Đường Minh Phong nói.
Tiết Nhất Thủ gật đầu: “Cậu Đường nói đúng đấy, lần này tôi đến thành phố Giang Châu là do nhận sự ủy thác của ông ba nhà họ Đường!”
Ông hai của nhà họ Thẩm chỉ là ông hai của thành phố Giang Châu, mà ông ba Đường Quân Ngạo của nhà họ Đường lại vang danh khắp cả nước, họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!
Thẩm Kỳ Bân không dám tự tiện xử lý Đường Minh Phong, ông ta liếc nhìn Thẩm Thương xin ý kiến. Chuyện này chỉ có thể do Thẩm Thương xử lý.
“Gọi điện đi. Nếu cậu dám lừa tôi thì hai cánh tay của cậu sẽ biến mất luôn đấy!”. Thẩm Thương là người từng trải qua nhiều sóng gió, không đến mức nghe thấy ba chữ ‘Đường Quân Ngạo’ là đã sợ hãi không yên.
“Được, được!”
Nửa tiếng sau, Đường Quân Ngạo cười híp mắt bước vào đại sảnh nhà họ Thẩm. Ông ta ngẩng đầu liếc nhìn Đường Minh Phong, sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha.
Ông ta nói với giọng điệu khách sáo: “Tôi cũng đã biết đại khái sự việc rồi, chuyện này chỉ có thể coi là Tiết Nhất Thủ sơ suất, chữa trị sai cách. Tôi bảo đảm từ nay Tiết Nhất Thủ sẽ không còn tư cách để làm bác sĩ, coi như đây là một lời giải thích cho nhà họ Thẩm”.
“Còn về đứa cháu của tôi, cùng lắm cũng chỉ có thể nói là nó có ý tốt, chẳng qua không may gây ra hậu quả xấu, chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi”.
“Ông cụ Thẩm, ý ông thế nào?”
Tuy câu nói có vẻ như đang hỏi ý Thẩm Thương, nhưng thái độ của Đường Quân Ngạo thực ra tỏ ý rằng, mọi chuyện cứ quyết định như vậy, các người không được từ chối.
Còn về người cùng lứa ông ta như Thẩm Kỳ Bân, thậm chí ông ta còn chẳng thèm liếc nhìn một cái.
Đây chính là Đường Quân Ngạo!
Đây chính là ông ba nhà họ Đường!
Chỉ một câu nói thôi đã chấm dứt tiền đồ của Tiết Nhất Thủ.