“Khi chúng ta vẫn còn là vợ chồng hợp pháp, lúc tôi đang ngồi tù thì cô đã qua lại với Đường Minh Phong rồi cấu kết với anh ta cướp công ty của tôi, lúc ấy cô có nghĩ chúng ta là vợ chồng không?”
“Ngày xưa, đế bắt tôi lấy cô, cô đã nói dối là mình có thai, nhưng cô có nghĩ tình cảm tôi dành cho cô là thật không?”
“Cô bắt cóc con gái của Liễu Y Y, rồi bán con gái Đồng Đồng của cô ấy với giá năm mươi triệu vào nhà họ Thẩm cho Thẩm Nguyệt nuôi, khi ấy cô có nghĩ con bé là cốt nhục của tôi không?”
Từng lời chất vấn của Tôn Hàn khiến Lâm Mỹ Quyên tái mặt.
Thì ra cô ta đã làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy.
Nhưng cô ta vẫn cố phản bác: “Tôn Hàn, chẳng phải anh muốn có một cuộc sống tốt hơn sao? Em làm vậy thì có gì sai? Mà dù em sai đi chăng nữa thì giờ em sẽ thay đổi được không?”
“Lẽ nào đến một cơ hội sửa sai, anh cũng không cho em ư?”
Tôn Hàn lắc đầu, chỉ thấy lời nói của Lâm Mỹ Quyên quá trào phúng.
“Xin lỗi, tôi đã cho cô cơ hội rồi. Bây giờ, nếu tôi lại cho cô thêm một cơ hội nữa, thì tôi là thánh mẫu rồi”.
“Tôi không phải người hẹp hòi, nhưng cũng không rộng rãi tới mức chuyện gì cũng có thể tha thứ được”.
“Tôi đã hết tình cảm với cô rồi, còn cô thì nợ tôi nhiều lắm đấy”.
“Những gì cô nợ tôi, mai tôi sẽ đòi lại hết, từng khoản một!”
Giọng nói của Tôn Hàn rất nặng, anh đang đè nén cơn tức.
Lâm Mỹ Quyên nợ anh một cuộc hôn nhân chân tình.
Nợ anh sáu năm ngồi tù.
Nợ Đồng Đồng và Liễu Y Y năm năm xa cách.
Công ty thì Tôn Hàn có thể bỏ qua, nhưng những chuyện trên thì không.
Trông thấy vẻ mặt này của Tôn Hàn, Lâm Mỹ Quyên thầm thấy hụt hẫng.
Không thể cứu vãn được nữa rồi.
Dù cô ta có không cam tâm đến mấy thì cũng thể thay đổi được gì nữa.
“Tôn Hàn, dù anh muốn trả thù thì cũng cần phải có cơ hội chứ. Tôi nói thật cho anh biết, tôi đã chuyển nhượng hết cổ phần của bất động sản Phong Quyên cho Đường Minh Phong rồi. Bây giờ, tôi không còn tình cảm gì với anh ta nữa cả, bởi anh ta đã không thực hiện lời hứa sẽ chuyến lại cổ phần cho tôi khi công ty chính thức đi vào hoạt động”.
“Kết cục xấu nhất với tôi là trắng tay, nhưng Đường Minh Phong thì khác, anh định trả thù kiếu gì?”
Nếu không còn hi vọng hàn gắn thì Lâm Mỹ Quyên chỉ còn nước nói vào việc chính thôi.
Khi chuyển nhượng cổ phần cho Đường Minh Phong, cô ta vẫn ngây thơ tin rằng anh ta muốn nắm hết cổ phần là để nhà họ Đường dồn toàn lực ủng hộ Phong Quyên ra mắt, chứ không phải có ý đồ xấu gì.
Đường Minh Phong và cô ta đã chung sống với nhau mấy năm, mọi chuyện luôn rất suôn sẻ.
Giờ có một cơ hội tốt bày ra trước mắt, đương nhiên cô ta không muốn bỏ lỡ.
Nhưng dần dà, khi có quyền có thế rồi, Đường Minh Phong bắt đầu bộc lộ bản chất, ăn chơi bù khú bên ngoài, đã thế còn cấu kết làm bậy với nhân viên trong công ty.
Hơn nữa, còn lạnh nhạt với cô ta.
Cuối cùng, trái tim của Lâm Mỹ Quyên đã nguội lạnh.
Đường Minh Phong không còn quan tâm đến cô ta nữa rồi.
Nghĩ cũng đúng thôi, bây giờ, Đường Minh Phong đã khác rồi, anh ta là người thừa kế của nhà họ Đường ở Thượng Hải, sở hữu cả mấy chục tỷ.
Còn Lâm Mỹ Quyên chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn mà thôi.
Nhưng cô ta không cam tâm!
Dựa vào đâu mà công ty cô ta phải hao tâm tổn trí cướp trong tay Tôn Hàn lại trở thành tài sản của nhà họ Đường?