Cậu ta bắt đầu do dự xem có nên lấy Hồ Kiều hay không.
“Bye”.
Lệ Lận thờ ơ liếc nhìn Trần Tiểu Thi một cái rồi quay người đi thẳng.
Vài phút sau.
Lệ Lận đã đi xuống bên dưới, sau đó ngửa cố lên hít thở sâu.
“Lệ ca, giờ phải làm sao?”
Sau khi chạy đi mất, Hồ Kiều vẫn chưa đi xa, mà trốn bên ngoài khách sạn.
“Nếu Trần Thiếu Văn muốn lấy cô thì cô cứ đồng ý, còn nếu cô vừa không muốn lấy cậu ta, vừa muốn có được tiền và xe của tôi thì chỉ còn cách khiến cậu ta không lấy cô nữa”.
Lệ Lận lạnh giọng nói câu đó xong thì không để ý đến Hồ Kiều nữa.
Loại phụ nữ có thể làm mọi chuyện vì tiền mà còn muốn có được tình cảm của anh ta ư?
Chẳng mấy chốc, Lệ Lận đã đi đến chỗ để xe, Tôn Hàn đang ngồi chờ sẵn trên đó rồi.
“Chuấn bị đi rồi à?”, Lệ Lận hỏi.
Tôn Hàn gật đầu: “Hôm nay tôi phải về tỉnh, mai còn đi đám cưới”.
Lệ Lận cũng gật đầu rồi nói: “Tôi chưa về với cậu luôn đâu, đi thăm Phó Văn Húc cho khuây khoả đã. Vào ngày đấu lôi đài, tôi sẽ đến. Thật lòng tôi cũng rất hiếu kỳ không biết Quyền vương Trần Cửu giỏi giang đến cỡ nào”.
Khi mới mười lăm tuổi, Lệ Lận đã vô địch ở Thiên cửu Môn rồi thì còn sợ ai nữa?
“Lúc đó gặp lại nhé, tôi đi đây”.
Tôn Hàn không nói nhiều, Từ Khang Niên chầm chậm lái xe rời đi.
Lệ Lận đã khôi phục lại tâm trạng, anh ta liếc nhìn khách sạn một cái rồi lẩm bấm: “Tôi cũng phải đi rồi”.
Anh ta đã ngồi tù mười một năm, nhưng chỉ coi đó là khám phá cuộc đời, sau đó chỉ muốn sống một đời an nhiên.
Nhưng ai ngờ, cuối cùng vẫn trở về con đường của Thiên cửu Môn.
Ba giờ chiều, một chiếc xe thương vụ màu đen phóng qua đường cao tốc rồi tiến vào tỉnh.
Nếu Lệ Lận đã đồng ý quay về thì mọi khâu chuẩn bị của Tôn Hàn đã hoàn tất, anh chỉ cần chờ tới ngày đấu lôi đài rồi giải quyết gọn gẽ mọi việc thôi.
Người đã về tỉnh rồi thì tâm trạng cũng đi theo.
Tôn Hàn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó rồi nói với Từ Khang Niên: “À, điều tra giúp tôi vụ đầu tư nguyên thạch xem cụ thể ra sao nhé”.
Dào này, vụ đầu tư này khá nối ở trong nước nên Từ Khang Niên cũng có biết chút ít, song không quan tâm cho lắm.
Nếu công tử đã muốn điều tra thì ông ấy sẽ làm.
Vì thế, ông ấy chỉ đáp: “Vâng!”
Tôn Hàn về đến khách sạn vừa hay đến bữa tối.
Từ Khang Niên bận việc nên về trước, Tôn Hàn gọi cho mẹ nuôi và em trai, chẳng mấy chốc, hai người đó đã xuống nhà ăn.
Từ lúc hai mẹ con Từ Tiểu Bân đến đây tới nay, ngoài việc bỏ tiền thuê một chiếc A8 đế loè thiên hạ ra thì chưa phải tiêu thêm một đồng nào cả.
Thậm chí mọi chi phí sinh hoạt của họ ở khách sạn cũng đều ghi sổ cho Tôn Hàn.
Đây cũng chính là lý do vì sao Tôn Hàn bảo Từ Khang Niên đi điều tra về đầu tư nguyên thạch. Nếu đúng là Từ Tiểu Bân kiếm được tiền từ đầu tư nguyên thạch ấy thì đâu đến mức túng quẫn thế này.
Tôn Hàn chẳng lạ gì tính tình của em mình nữa, có tiền một cái là vểnh mặt lên trời ngay.
Nếu trong túi có tiền thì cậu ta có ngoan thế này không?
Chỉ sợ đúng là cậu ta đang giúp chủ của vụ đầu tư này đi lừa đảo thôi.
“Món này, món này, cả món này nữa, tiện thể cho tôi một chai rượu vang”.
Tên món ăn trên thực đơn hơi khó đọc, đã thế còn có nhiều từ lạ nên Từ Tiểu Bân chẳng buồn gọi tên mà chỉ thẳng vào từng món luôn.
Nhân viên phục vụ vừa ghi lại thực đơn, vừa hỏi: “Anh muốn dùng loại rượu vang ở mức giá nào ạ?”
“ờm…”
Thấy khó nên Từ Tiểu Bân bèn nhìn sang Tôn Hàn.
“Trên năm mươi nghìn”, Tôn Hàn thoải mái đáp.
“Vâng, xin chờ cho một lát ạ”.
Ghi chép xong, nhân viên phục vụ nhanh chóng lui xuống.
Dương Dung đứng hình luôn, một chai rượu vang mà những năm mươi nghìn á!
Bộ uống xong là thành tiên hay gì?
“Đúng là anh mình có khác, ha ha!”, Từ Tiểu Bân nịnh bợ một câu, chỉ mong được thưởng thức chai rượu vang mấy nghìn đó ngay lập tức xem có vị gì.
Tôn Hàn bình thản hỏi một câu: “À, Tiểu Bân này, chuyện đầu tư nguyên thạch của bác cả đến đâu rồi?”