Sao Tôn Hàn có thể làm như thế?
Và tại sao anh phải làm vậy chứ?
“Tên họ Tôn kia, cậu năm lần bảy lượt nhúng tay vào chuyện của nhà họ Liễu chúng tôi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Tôi nói cho cậu biết, Liễu Y Y không thể rời khỏi nhà họ Liễu! Cả đời này cũng không!”
Bà cụ Ninh nổi cơn thịnh nộ.
Đội ngũ của quốc tế Phong Hoả sắp đến rồi. Người khác không quan trọng, nhưng Liễu Y Y chính là người phụ trách trong thương vụ hợp tác của đôi bên.
Không có Liễu Y Y, liệu quốc tế Phong Hoả có còn hợp tác với họ không?
“Tôi không hỏi bà!!”
Tôn Hàn đột nhiên lừ mắt nhìn bà ta. Ánh mắt ấy tựa như đến từ địa ngục tối tăm, khiến bà cụ Ninh vô thức run lên lẩy bẩy.
Bà cụ Ninh đã bảy mươi tuổi rồi, từng trải qua biết bao sóng gió gian nan, nhưng chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào hung bạo đến thế.
Liễu Y Y cắn chặt răng, “Tôn Hàn, vì sao anh phải ép tôi?”
Tôn Hàn đáp, “Nhà họ Liễu không hề quan tâm đến em. Anh làm như vậy vì muốn tốt cho em thôi!”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”, Liễu Y Y nói.
Ánh mắt của Tôn Hàn rất kiên quyết, cơ mặt đều cứng lại, “Vậy anh khẳng định rằng, cả đời này em sẽ không thể gặp lại đứa con gái Hạ Hạ của chúng ta nữa!”
Con gái của chúng ta…
Liễu Y Y trợn trừng mắt, “Anh biết rồi ư?”
Tôn Hàn bật cười, gằn từng chữ một, “Tất nhiên là anh biết!”
Ngay sau đó, sắc mặt của Tôn Hàn đã dịu đi, tràn ngập vẻ dịu dàng, “Y Y, suốt mấy năm qua, là anh có lỗi với em, cũng là anh đã khiến em trở nên đau khổ”.
“Nhưng xin em hãy tin anh một lần. Từ nay về sau, anh sẽ cho mẹ con em tất thảy vinh quang trên đời này!”
“Em rất dễ mềm lòng, không đối phó được với đám người lang sói của nhà họ Liễu đâu! Rời khỏi nhà họ Liễu chính là sự lựa chọn tốt nhất của em”.
“Em hãy yên tâm. Tương lai của em, đã có anh lo rồi!”
Tôn Hàn không giấu giếm nữa, cũng không còn kìm nén những nghĩ suy trong lòng mình. Anh quyết định nói ra mọi thứ vào giây phút này.