Ông chủ Hứa đột nhiên giật lấy bức thư pháp của Cổ Ngọc Phong rồi xé ra thành từng mảnh vụn, “Bút tích thực cái con khỉ! Cậu và Cổ Binh đúng là y như nhau, chỉ biết mở to mắt mà ba hoa nói dối!”
Những người có mặt ở đó đều sửng sốt.
Bức thư pháp có giá trị mấy trăm nghìn, vậy mà nói xé là xé ngay.
Xé thì xé, nhưng vì sao lại xé chứ?
Cổ Ngọc Phong cũng kinh ngạc vô cùng, uất ức nói, “Chú Hứa à, ban nãy chú còn nói bức của cháu là…”
“Là bút tích thật chứ gì?”
Ông chủ Hứa cười khẩy, chỉ tay vào bức thư pháp kia, “Cậu biết bức thư pháp này do ai mua chứ?”
“Cháu… Chẳng phải là tên Tôn Hàn nghèo hèn…”
“Nghèo cái đầu cậu. Cậu làm sao sánh bằng cậu Tôn nhà người ta chứ? Tôi thấy cậu còn ngoan cố lắm. Ông đây sẽ nói cho cậu biết, để cậu chết cho rõ ràng!”
Ông chủ Hứa chỉ vào bức thư pháp kia rồi gằn từng chữ, “Bức thư pháp này do anh La đích thân mua cho cậu Tôn để cậu ấy tặng cho ân sư đấy! Anh La thì chắc cậu không biết, thế cậu biết La Thông chứ nhỉ?”
Ầm!
Những người trong căn phòng đều tĩnh lặng như tờ.
La Thông là người giàu nhất huyện Mục, ai mà không biết chứ?
Nhưng nghe giọng điệu này, có vẻ ngay cả người giàu nhất huyện Mục cũng phải vâng lời Tôn Hàn!
Ai mà dám tin? Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nhưng ai mà dám không tin?
Kể cả Tần Chính cũng cảm thấy cõi lòng dậy sóng.
Trước đó Tần Chính còn cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao Tôn Hàn lại giàu đến mức mua được một bức thư pháp có giá hàng trăm nghìn tệ của Ngô Nguy để tặng cho ông ấy chứ!
Nhưng bây giờ ông ấy còn thấy khó hiểu hơn.
Cậu học trò năm xưa bỏ học vì nhà nghèo của ông ấy, sao lại có qua lại với người như La Thông, lại còn được ông chủ Hứa gọi là cậu Tôn!
Chuyện này… thực sự rất khó tưởng tượng.
Người kinh ngạc không chỉ có Tần Chính. Chẳng ai trong số những người ở đây dám tin cả.
Lý Tình cũng đang rất đỗi sững sờ, không thể nào kìm lại.
Cô ta từng nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Tôn Hàn khi gặp lại anh, còn bản thân Lý Tình thì có một cuộc sống mỹ mãn, Tôn Hàn sẽ phải hối hận vì ngày xưa đã từ chối cô.
Nhưng thật không ngờ, Lý Tình đã nghĩ mình vươn lên rất cao rồi, cao đến mức Tôn Hàn phải ngẩng lên nhìn.
Nhưng người ta đã trở thành mây trên trời từ lâu!
Giữa cô ta và Tôn Hàn là sự khác biệt của mây trời và bùn đất!
Cô ta là bùn, còn Tôn Hàn là mây. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
“Cổ Ngọc Phong, chuyện này là sao?”, Lý Tình sực tỉnh, lập tức quay sang Cổ Ngọc Phong mà chất vấn.
Lần này, cô ta đã mất sạch thể diện rồi.
“Anh… Còn không phải do cô sao? Do cô bắt tôi mua danh tác của Ngô Nguy tặng cho thầy cô, thoả mãn thói hư vinh của cô trước mặt bạn học! Tiền của nhà tôi đâu phải gió thổi đến, việc quái gì phải mua thứ đắt tiền như vậy chứ? Một bức có giá tận mấy trăm nghìn, tôi ăn no còn chưa hết!”
Không chống chế được nữa, Cổ Ngọc Phong bèn tự mình vạch trần tất cả mọi chuyện.
…
Vào lúc này.
Trần Thanh Sương đang đi theo Tôn Hàn trên con đường lấp lánh ánh đèn neon về đêm. Người qua kẻ lại trên đường, có nhiều nam thanh nữ tú đang sánh đôi cùng nhau.
“Này, chẳng phải cậu sợ mình có ý gì với cậu à, vậy mà còn dám đi theo mình?”, Tôn Hàn đút hai tay vào túi, nghiêng mặt cười khẽ.
Trần Thanh Sương vừa tung tăng bước đi, vừa bật cười ha ha, “‘Mình chỉ là nhân viên bán hàng của một siêu thị nhỏ thôi. Nếu thực sự được một người có khả năng mua bức thư pháp đáng giá mấy trăm nghìn tệ của Ngô Nguy để ý đến, vậy thì mình chỉ vùng vằng cho có lệ rồi bằng lòng ngay!”
Tôn Hàn chớp mắt, “Cậu tin mình?”
“Nói sao nhỉ, mình tin cậu, cũng tin nhân cách của thầy Tần. Thầy ấy rất thích cậu, cũng từng nhắc đến cậu rất nhiều sau khi cậu thôi học. Nhưng thầy ấy chắc chắn sẽ không vì quan tâm đến thể diện của cậu mà làm tổn hại đến thể diện của học sinh khác!”, Trần Thanh Sương toét miệng nói.
Tôn Hàn cười khổ, cũng không biết có nên cảm thấy vui hay không. Ít ra cũng có người tin tưởng anh.
“Hầy, cậu ngồi tù rồi, mà công ty cậu vẫn có tiền nhỉ. Nếu không thì làm sao cậu mua được bức thư pháp nổi tiếng như thế để tặng thầy Tần chứ?”
“Cứ xem là vậy đi”, Tôn Hàn cũng không muốn giải thích gì nhiều, chỉ trả lời như vậy.
Trần Thanh Sương ngẫm nghĩ thấy cũng phải, nhưng vẫn khuyên nhủ, “Cậu đã tặng món quà đắt như vậy cho thầy Tần thì thôi, nhưng sau này phải giữ kỹ túi tiền một chút đó. Tiêu tiền rất dễ, chứ kiếm lại thì khó lắm!”