“Xin chào, tôi là phụ huynh của Tôn Đồng Đồng lớp lớn!”, Tôn Hàn chủ động báo tên.
“Anh là phụ huynh của Đồng Đồng đấy à! Xin chào, tôi là Hồ Văn, chủ nhiệm lớp Đồng Đồng. Thực sự rất cảm ơn sự ủng hộ của anh Tôn đối với nhà trường, quyên nhiều hay quyên ít đều tùy tâm ý. Xin hỏi anh Tôn muốn quyên bao nhiêu, tôi sẽ ghi chép lại”. Hồ Văn thấy là phụ huynh của học sinh lớp mình thì rất vui vẻ.
“Một trăm nghìn tệ”. Tôn Hàn nghe theo đề nghị của Liễu Y Y, anh mỉm cười nói.
“À, bao nhiêu cơ?”, Hồ Văn nghĩ là mình nghe nhầm.
Tôn Hàn bổ sung một câu: “Một trăm nghìn tệ!”
“À… Vâng, cảm ơn anh Tôn đã ủng hộ nhà trường, đây là máy quẹt thẻ…”
Hồ Văn sững ra một chút, nhưng khi nghĩ đến Đồng Đồng tan học đều có Mercedes S-Class đưa đón thì cũng không thấy lạ nữa.
“Quyên một trăm nghìn tệ sao? Nếu giàu thế thì sao không đưa con đến trường quý tộc mà học ấy, sao lại ở đây phô trương làm gì?!”, lúc này, đột nhiên có một giọng phụ nữ chanh chua vang lên.
Tôn Hàn khẽ nhíu mày, anh liếc mắt nhìn người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi trang điểm khá đậm này, anh cũng không tính toán gì mà lấy thẻ ra quẹt.
Sau khi một tiếng tách vang lên, đã thanh toán xong.
Tôn Hàn nhận lấy thẻ và biên lai, anh mỉm cười tạm biệt Hồ Văn rồi quay người rời đi.
“Tôi quyên hai trăm…”
Người phụ nữ ban nãy đột nhiên nói.
Tôn Hàn kinh ngạc dừng bước, anh nhìn người phụ nữ trông rất lớn lối này, chẳng lẽ định quyên hai triệu tệ sao?
“Tôi quyên hai trăm tệ!”
Không phải hai triệu tệ.
Nhưng cũng rất bình thường. Vừa nãy anh quyên một trăm nghìn tệ đã bị người phụ nữ này châm chọc như vậy, chị ta không thể nào quyên hai triệu tệ nhiều như thế được.
Nhưng nhìn cái áo khoác da báo mà người phụ nữ này mặc cũng phải mấy chục nghìn tệ, chị ta không hề thiếu tiền, ít nhất thì cũng không thiếu mấy khoản tiền nhỏ như hai ba nghìn tệ.
Tuy nói quyên tiền đều là tùy tâm, nhưng quyên có hai trăm tệ thì hơi ít nhỉ?
Thế thì chẳng thà không quyên còn hơn!
“Nhìn cái gì mà nhìn, tiền có phải rơi từ trên trời xuống đâu, nếu không phải cái thằng nhà tôi cứ bắt tôi phải quyên thì tôi không đưa một xu nào đâu! Nhà trường đã thu học phí rồi mà còn bắt quyên góp cái gì nữa chứ?”
“Tôi không phải kẻ coi tiền như rác như cậu đâu, có tiền tôi cũng không quyên cho trường học!”
Người phụ nữ này tên là Tần Phụng. Chị ta nói không ngừng nghỉ, sau đó mất kiên nhẫn nhìn về phía Hồ Văn đang sững sờ: “Tôi đưa tiền mặt, mau ghi chép đi! Sao hả, hai trăm tệ không phải là tiền à?!”
“Vâng vâng vâng, phụ huynh của em Tạ Tiểu Vũ đúng không ạ, tôi sẽ ghi chép cho chị!”. Để tránh xảy ra mâu thuẫn, Hồ Vân liền ra hiệu cho Tôn Hàn nhẫn nhịn cho đỡ phiền phức.