Nghe thấy giọng nói này, Ngô Tuyết Phong vô thức rụt cổ lại. Nhưng khi nghĩ đến Tôn Hàn đang ở đây, không thể nào mất mặt được, thế nên vẫn cố tỏ vẻ cứng rắn: “Lý Huệ Dĩnh, tôi gọi cho cô làm gì cô không biết à?”
“Chia tay à? Được thôi, tôi không thể nào đi theo anh tận ba năm mà trắng tay được. Bảo anh đưa tôi cái xe quèn đó để làm phí tổn thất thanh xuân của tôi, anh thấy không công bằng à?”
Không nhắc đến cái này còn đỡ, vừa nói là Ngô Tuyết Phong đã tức điên lên: “Lý Huệ Dĩnh, rốt cuộc cô có biết xấu hổ hay không. Yêu nhau đã ba năm, tôi đã bỏ ra rất nhiều vì cô, gần như tiền lương của tôi suốt ba năm nay của tôi đều tiêu cho cô đấy!”
“Cho dù là tiền mua nhà cũng là một trăm nghìn tệ mà bố mẹ tôi phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời để tích góp cho tôi, mãi mới góp đủ để mua nhà, cô có bỏ một xu nào không?”
“Anh yêu đương với tôi mà còn đòi tôi trả tiền à, nực cười! Ngô Tuyết Phong, tôi không góp tiền vào để mua nhà, thế nên tôi không đòi nhà của anh! Nhưng xe thì tôi phải lấy!”
“Tôi nói cho anh biết…”
Người phụ nữ tên Lý Huệ Dĩnh thốt lên đầy thâm độc, nhưng cô ta chợt ngừng lại, sau đó cười đon đả: “Giám đốc Lâm, đừng làm loạn, tôi đang gọi điện thoại mà. Đợi một chút, đợi một chút, ấy ấy…”
Nghe thấy âm thanh thế này, mặt mày Ngô Tuyết Phong đỏ bừng, gân xanh nổi hằn trên cổ.
Gọi điện với cậu ta mà người phụ nữ đê tiện này còn chơi đùa với người đàn ông khác sao?
Khi nghĩ đến từng ký ức trong suốt ba năm, lại nhớ đến lúc này người phụ nữ này đối xử với cậu ta như vậy, cậu ta chỉ cảm thấy đau lòng tới nỗi không thở nổi.
“Lý Huệ Dĩnh, cô có nghe tôi nói không hả?!”
Lúc này, người ở đầu dây bên kia đổi thành một người đàn ông trung niên, ông ta khinh thường nói: “Thầy giáo Ngô đúng không? Tôi là Lâm Trung Trạch, cũng chính là bạn trai bây giờ của Lý Huệ Dĩnh. Tôi đã nghe thấy hết lời cậu nói”.
“Bây giờ tôi đang bận việc với Huệ Dĩnh, không có thời gian nhiều lời với cậu”.
“Tôi chỉ cho cậu hai lựa chọn, hoặc là làm theo lời Huệ Dĩnh nói, đưa cái xe quèn của cậu cho Huệ Dĩnh để bồi thường sau khi chia tay, sau đó các người chia tay trong hòa bình. Thứ hai, cậu cứ giữ lấy xe đi, tôi đảm bảo sau này cậu không thể có chỗ đứng trong sự nghiệp ở Mục Thành đâu!”
Ngô Tuyết Phong sắp phát điên đến nơi, tức đến nỗi không nói nổi nên lời.
Nhưng cậu ta lại vô thức thấy lo lắng.
Người đàn ông đó của Lý Huệ Dĩnh lái xe hơn một triệu tệ, không cần đoán cũng biết có thế lực mạnh cỡ nào.
Mà cậu ta chỉ là một thanh niên đến từ nông thôn, chẳng có thứ gì cả.
Nếu như thất nghiệp thì đúng là hai bàn tay trắng thật rồi.
Nhưng không thể nào nuốt xuống cục tức này một cách uất ức như thế được.
Lúc Ngô Tuyết Phong đang cảm thấy bất lực, đột nhiên một bàn tay đưa ra cầm lấy điện thoại của cậu ta. Ngô Tuyết Phong nhìn qua thì thấy người đó là Tôn Hàn.
Mà trên khuôn mặt Tôn Hàn là sự lạnh lùng mà cậu ta trước nay chưa từng thấy.
Ngô Tuyết Phong không biết phải làm sao, cậu ta bị người bạn học ngày xưa là Tôn Hàn nhìn thấy cảnh cậu ta thảm hại nhất.
“Xin chào, tôi là Tôn Hàn, bạn học của Ngô Tuyết Phong!”
“Tôi không quan tâm cậu là ai, dù sao thì cũng phải đưa cái xe quèn kia cho bạn gái tôi!”, thấy người gọi điện là người khác, giọng Lâm Trung Trạch càng chẳng kiêng dè.
“Tôn Hàn, hay là thôi…”
Giọng Ngô Tuyết Phong bị Tôn Hàn phất tay ngắt lại.
Tôn Hàn lạnh giọng nói: “Tôi trả lại câu nói này cho ông. Tôi không quan tâm ông là ai, nhưng tám giờ rưỡi tối nay, nếu trước chín giờ tôi không thấy hai người đến quán bar Ngu Sơn thì tôi sẽ khiến các người biến mất ở Mục Thành này!”
“Ha ha, nói khoác mà không biết ngượng. Ăn nói lớn lối đấy, cậu nghĩ cậu là ai hả…”
“Tút tút tút!”
Tôn Hàn còn chẳng thèm đáp trả, anh cúp máy rồi để điện thoại lên bàn.
“Tôn Hàn, người đó hình như là một giám đốc của công ty bất động sản Kinh Khoa, có thế lực rất lớn. Chúng ta đi thôi, bỏ qua chuyện này đi”.
Ngô Tuyết Phong không muốn gây phiền phức cho Tôn Hàn, thế nên liền đau khổ đề nghị.
Tôn Hàn uống một hớp rượu to: “Ông ta có là ai cũng kệ”.
Ngô Tuyết Phong: “…..”
Cậu ta cũng không nhiều lời nữa. Tôn Hàn còn không sợ thì một người bị hại trong câu chuyện này như cậu ta chẳng lẽ lại sợ?
Cậu ta chỉ có thể cố gắng ngồi đợi.
Ngộ nhỡ bị nhục nhã, cùng lắm thì…liều mạng là được.
Cậu ta chẳng còn gì để mất, đã đến nước này rồi thì cậu ta không việc gì phải sợ nữa!
Không lâu sau, một người phụ nữ mặc váy ngắn đeo tất lưới đen và một người đàn ông trung niên bụng bia đi vào quán bar.
“Hai người đi mấy người tất cả ạ?”
“Có hẹn!”