Lâm Hữu còn cười châm chọc: “Tôn Hàn, biết điều thì ngoan ngoãn ly hôn đi, nếu không thì quãng đời sau này của cậu sẽ là một tên tàn phế, đó không phải chuyện gì hay ho đâu!”
Tôn Hàn bật cười: “Được, Đường Minh Phong, hãy cho tôi thấy bản lĩnh của anh đi!”
Ý là anh vần không đồng ý chuyện ly hôn.
Ly hôn thì rất đơn giản, nhưng Tôn Hàn không muốn ly hôn với hình thức như vậy. Anh muốn Lâm Mỹ Quyên phải mở to mắt mà nhìn, người đàn ông cô ta bỏ lỡ có quyền thế khủng khiếp cỡ nào!
“Không biết điều!”
Đường Minh Phong thốt lên, sau đó liền lấy điện thoại ra gọi.
Cộp cộp.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân to dần, một người đàn ông trung niên khí thế uy nghiêm đi vào.
Thấy người đến, Đường Minh Phong vội cười đi lên tiếp đón: “ông hai Thẩm, sao ông lại rồng đến nhà tôm thế này, thật là vinh hạnh cho tôi quá!”
Người tới là Thẩm Kỳ Bân, mặt ông ta lạnh lẽo vô cùng.
“Tôi tới là vì chuyên của cô Tôn Đồng Đồng”.
Soạt!
Từng đôi mắt đố dồn vào Tỏn Hàn, ông hai Thẩm đến vì chuyện của Tôn Đồng Đồng sao?!
“ông hai Thẩm, chúng tôi không liên quan đến chuyện của Đồng Đồng, là Tôn Hàn, Tôn Hàn đã lén lút đưa Đồng Đồng đi!”
“Đúng đấy, ông hai Thấm, chúng tôi đã bán Đồng Đồng đi thì Đồng Đồng đã thuộc về nhà họ Thấm, chúng tôi không lật lọng đâu! Có phải Tôn Đồng Đồng đã biến mất rồi không, con bé ở trong tay Tỏn Hàn, ông tìm anh ta là được!”
“Tôn Hàn, ỏng hai Thấm đã đến tìm rồi. Tôi khuyên anh hãy chủ động giao Tôn Đồng Đồng ra!”
Thấy Thấm Kỳ Bân đến đây vì Đồng Đồng, ba người đều hốt hoảng, họ cho rằng Tôn Hàn lén lút đưa Đồng Đồng đi nên ông hai Thẩm mới tìm đến.
Vậy nên họ vội vàng phủi sạch quan hệ, chĩa mũi dùi về phía Tôn Hàn.
Họ đã nói rồi mà, cô chủ của nhà họ Thẩm còn cần tủy của Đồng Đồng đế cứu mạng, sao có thể chủ động đưa Tôn Đồng Đồng cho Tôn Hàn?
Nhất định là Tôn Hàn đã lén lút đưa Đồng Đồng ra!
Lúc này Thẩm Kỳ Bân cũng thấy Tôn Hàn trong phòng, đó đúng là cậu Tôn.
Ồng ta giật thót tim, vội đi qua cung kính nói:
“Cậu Tôn!”
Cậu Tôn?
Đám người Lâm Mỹ Quyên mặt khó coi như ăn phải ruồi, sao ông hai Thấm có thể gọi Tôn Hàn là cậu Tôn?
Còn cung kính như vậy nữa chứ!
Tôn Hàn không quan tâm, vẻ mặt anh chẳng tốt đẹp gì, lạnh nhạt hỏi: “ông đến đây làm gì?”
“Ông cái gì mà ông, phải gọi là ông hai Thẩm! Tôn Hàn, mẹ anh không dạy anh phép lịch sự à?”
Thấm Kỳ Bân chưa kịp trả lời thì Lâm Mỹ Quyên đã mắng Tôn Hàn, cô ta vội vàng nhìn Thấm Kỳ Bân với vẻ mặt nịnh nọt: “ông hai Thấm, tôi đã ly hôn với Tôn Hàn rồi, anh ta không còn liên quan gì đến tôi nữa. Chuyện anh ta lén lút đưa Đồng Đồng đi không hề liên quan đến tôi!”
Vì tránh chọc giận nhà họ Thẩm nên Lâm Mỹ Quyên cố găng vạch rõ giới hạn giữa cô ta và Tôn Hàn.
“Im mồm!”
Thấm Kỳ Bân đang định tát cô ta, người phụ này đang muốn hại chết ông ta!
Nhưng nghĩ đến Lâm Mỹ Quyên dù sao cũng là vợ của cậu Tôn, dù thế nào thì ông ta cũng không thế đụng vào được, thế nên ông ta không dám tát cô ta.
Ông ta dè dặt nhìn Tôn Hàn: “Cậu Tôn, tôi…”
Giờ đây nhà họ Thẩm đã đắc tội Tôn Hàn quá nặng rồi, nếu lại làm cậu Tôn không vui nữa thì nhà họ Thẩm tiêu đời mất.
“Tối qua ông đã nói với tôi danh tiếng cúa ông vang dội thế nào. Hôm nay gặp đúng là khí thế uy phong, quả là mở mang tầm mắt!”, Tôn Hàn châm chọc.
Thấm Kỳ Bân nào dám tiếp lời, vội nói: “Trước mặt cậu Tôn tôi chẳng là gì cả!”
Ba người Lâm Mỹ Quyên khỏng dám nhìn sự thật trước mắt.