Chẳng trách, Đường Quân Ngạo lại bị xử lý một cách gọn gàng như vậy.
Nếu như không có Lý Hắc Tử, chỉ sợ hai ông cháu ông ta đã “xanh cỏ” ở đây
‘ạ .
rồi.
Vấn đề là Tôn Hàn đã tuyên chiến với Lý Hắc Tử.
Tôn Hàn có lợi thế là chủ nhà, Lý Hắc Tử liệu có đối phó nổi không?
Sau khi biết được sự thật đáng kinh ngạc này, Đường Triêu Bính vô cùng lo lắng.
“Cậu chính là truyền nhân của Phó Văn Húc?”
Lý Hắc Tử cũng không ngờ thân thế của Tôn Hàn không hề xa lạ mà lại vô cùng quen thuộc với ông ta.
Lý Hắc Tử chính là một trong bảy chiến tướng lẫy lừng của Thiên cửu Môn năm xưa!
Tôn Hàn không phủ định, ánh mắt sắc lạnh đáp: “Là chủ nhân mới của Thiên Cửu Môn, giờ tôi muốn ông quỳ xuống thì cũng không có gì quá đáng đúng không?”
Mặt Lý Hắc Tử co rúm lại, đã không còn vẻ khoa trương như trước, ông ta đáp: “Tôi đã không còn là người của Thiên Cửu Môn nữa!”
“Vậy thì chính là phản đồ của Thiên Cửu Mông, Thiên cửu Môn xử lý kẻ phản bội như thế nào?”
“Có thể chém có thể giết, quyết không nương tay!”, Từ Khang Niên trầm giọng đáp.
Tôn Hàn gật đầu hỏi: “ồng chọn cách nào?”
“Chỉ dựa vào cậu sao?”
Lý Hắc Tử nhoẻn miệng cười, nhìn xung quanh rồi nói tiếp: “Xem ra cậu đã chuẩn bị trước khi tới đây, đám thuộc hạ tôi mang theo không tác dụng gì rồi”.
“Nhưng Tôn Hàn à, nếu không dùng súng thì cậu không giữ tôi lại được đâu. Mà Thiên cửu Môn trước giờ không cho phép dùng súng!”
“Ông chắc chứ?”, Tôn Hàn nheo mắt
đáp.
“Phí lời! Tôi còn muốn xem xem cậu có tư cách gì mà tiếp quản Thiên cửu Môn, đã hỏi nắm đấm của tôi chưa!”
Lý Hắc Tử vừa dứt lời thì đột nhiên lao về phía Tôn Hàn với tốc độ cực nhanh.
Được coi là chiến tướng của Thiên Cửu Môn thì đương nhiên thân thủ không hề đơn giản.
Mười năm trước, ông ta có thể giao đấu với Phó Văn Húc trong vòng năm chiêu không bại.
ông ta không tin chỉ một thằng nhãi ranh mà lại lợi hại hơn mình.
Đột nhiên, những người đứng phía sau Tôn Hàn đều trở nên vô cùng lo lắng.
Nếu Tôn Hàn xảy ra chuyện thì đúng là không xong rồi.
Thế nhưng
Tôn Hàn chỉ khẽ nhếch mày lên, dứt khoát đạp một phát trúng đầu gối Lý Hắc Tử. Một tiếng động giòn tan vang lên, Lý Hắc Tử bị một lực rất lớn đánh bay ra mấy mét mới phanh lại được.
Nhưng mặt ông ta càng lúc càng sa sầm lại.
Thân thủ của Tôn Hàn lợi hại hơn ông ta tưởng rất nhiều.
Cho dù là một chọi một thì ông ta cũng khó lòng thắng nối.
Ngoại trừ ông Sáu Chu đã từng chứng kiến Tôn Hàn ra tay trước đây thì những người khác đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy thân thủ của Tôn Hàn nên không ai ngờ anh lại lợi hại đến vậy.
Một cước đạp bay Lý Hắc Tử.
Với sức mạnh này thì ít nhất phải đứng trong top mười cao thủ trong nước.
“Lý Hắc Tử, mặc dù hôm nay ông không chuẩn bị trước mà tôi lại ra tay với ông thì không được quang minh chính đại. Nhưng ông phản bội Thiên cửu Môn là sự thật, là chủ nhân mới của Thiên Cửu Môn tôi ra tay thanh trừng phản đồ
cũng là hợp tình hợp lý”.
“Ngoan ngoãn quỳ xuống thì tôi sẽ thả ông đi. Sắp tới chúng ta sẽ gặp nhau ở ngoài tỉnh, đến lúc đó sẽ tính món nợ giữa ông và Thiên cửu Môn”.
“Nếu không quỳ xuống thì ông không thể ra khỏi Giang Châu này”.
Giọng Tôn Hàn rất trầm, đây không phải những lời nói đùa.
Thuộc hạ của Lý Hắc Tử ùn ùn kéo ra che chắn cho ông ta.
Còn ở bên này, thuộc hạ của Tôn Hàn cũng đang thủ thế, nhìn đám người kia chằm chằm.
Có thể đoán được, chỉ cần Lý Hắc Tử nói một chữ “không” thì e rằng kết cục của ông ta hôm nay sẽ thê thảm.
“Cậu đang ép tôi!”
Bắt Lý Hắc Tử quỳ gối không dễ như
vậy.
“Rồi sao? Cho ông ba mươi giây suy nghĩ”, Tôn Hàn điềm nhiên đáp.
Lúc này, Tôn Hàn vô cùng ra dáng chủ nhân Thiên cửu Môn, đứng trên muôn người.