“Vốn là như thế, dù sao còn một tuần nữa là kết hôn, đến lúc đó con có thể dùng một triệu tệ này để cưới Lâm Nhã Nhi. Vấn đề là Tôn Hàn đã về rồi, mẹ lo lắng Tôn Hàn sẽ khiến mọi chuyện rắc rối thêm!”, vẻ mặt Dương Dung đầy sự lo lắng.
“Việc này cũng không phải là không thể!”
Từ Tiểu Bân cũng trầm tư. Tôn Hàn từ nhỏ đã yêu thương cô em gái Từ Hạ, nếu biết Từ Hạ sắp phải cưới một người đàn ông trung niên lớn hơn mình hai mươi tuổi thì khả năng cao sẽ gây chuyện thật.
Ngộ nhỡ cuộc hôn nhân của Từ Hạ bị phá đám thì cậu ta lấy cái gì mua nhà mua xe, lấy cái gì đưa tiền sính lễ cưới Lâm Nhã Nhi đây?
Thế nên cậu ta vô cùng lo lắng: “Vậy làm thế nào bây giờ?”
Dương Dung trợn mắt nhìn Từ Tiểu Bân: “Con đúng là không được tích sự gì, chuyện gì cũng chỉ biết hỏi mẹ! Mẹ đúng là mắc nợ con mà!”
Mắng thì mắng nhưng Dương Dung vẫn cố gắng nghĩ cách.
Từ Hạ phải kết hôn với Hoàng Tài thì con trai mới có tiền lấy vợ, không thể để chuyện này có sai sót.
Một lúc sau, mắt Dương Dung đột nhiên sáng lên: “Có cách rồi!”
gì thế mẹ?!”, Te Tiểu Bân vui mừng hỏi.
“Cách”
“Thế này nhé…”
Sau khi nghe cách của mẹ, Tc Tiều Bân liên bình tỉnh lại, sau đó khẳng định: “Đúng, chỉ cần chúng ta nói như thế với em gái thì nó chắc chắn sẽ không dám nói sực thật cho Tôn Hàn! Mẹ, mẹ thông minh quá!”
“Đương nhiên rồi, mẹ là mẹ con mà!”
….
Ngày hôm sau, Tôn Hàn đi dạo quanh Mục Thành. Anh ngắm nhìn những tòa nhà hoặc quen thuộc, hoặc đã trở nên xa lạ mà nhớ về những ký ức ngày xưa.
Anh lớn lên ở Mục Thành, thành phố này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với anh.
Hôm qua anh định bảo mẹ nuôi đưa anh số điện thoại của em gái rồi hẹn ra gặp mặt. Anh muốn hỏi xem những năm nay em gái anh có sống tốt không.
Nhưng mẹ nuôi lại lấp liếm, bảo em gái anh đã đổi số điện thoại mới, họ cũng không biết.
Tuy Tôn Hàn thấy kỳ lạ, nhưng mẹ nuôi không muốn nói, ép hỏi cũng không chịu ho he gì, thế nên đành tạm để đấy.
Anh phải quay về lúc công ty bất động sản Phong Quyên lên sàn chứng khoán để ngả bài, còn khoảng gần mười ngày nữa, thế nên cũng không vội.
Bất giác Tôn Hàn đã đi đến bên ngoài một bức tường quây cao vút.
Bên trong là những tán cây xanh rì, có rất nhiều chạc cây vươn ra từ bên trong tường, tạo thành một quãng đường râm mát.
Trường Nhất Trung của Mục Thành, cũng là trường cấp 3 tốt nhất nơi đây!
Tôn Hàn nhìn vào bên trong, từ khu giảng đường đến nhà ăn, rồi đến khu nhà ngủ, tất cả đều quen thuộc đến lạ.
Mấy tòa nhà to nhất của Nhất Trung vẫn như vậy, không hề thay đổi.
Lúc này đã đến trưa, Tôn Hàn đi từ cổng bên hông đến cổng chính, có rất nhiều học sinh đi ra khỏi trường, túm năm tụm ba, cười nói vui vẻ, đủ loại sắc thái.
Tôn Hàn cứ đứng ở góc xa điềm tĩnh ngắm nhìn, anh châm điếu thuốc nhìn họ mà như nhìn thấy mình của ngày xưa.
Nếu như năm đó mẹ nuôi không ép anh bỏ học thì anh sẽ không tiếc nuối đến vậy.
“Tôn Hàn!!”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Tôn Hàn nhìn qua chỗ đó, anh nhìn thấy một người đàn ông đeo kính mặc vest xám, ăn mặc đúng chuẩn giáo viên đi tới.
Anh suy nghĩ một thoáng rồi bật cười, thốt lên: “Ngô Tuyết Phong!”
Lớp trưởng năm đó của anh, Ngô Tuyết Phong!
“Là cậu thật à? Suýt nữa tôi còn tưởng mình nhận nhầm người cơ, dạo này sao rồi?”
Ngô Tuyết Phong nhìn người bạn học cũ đã lâu không gặp là Tôn Hàn, sau đó nhiệt tình hỏi thăm. Nhưng sau khi hỏi câu đó, cậu ta lại có vẻ lúng túng, như đã chọn sai câu hỏi.
Tôn Hàn phạm tội cưỡng bức rồi bị bắt vào tù không phải chuyện bí mất gì trong nhóm học sinh của họ. Bây giờ, anh lại ăn mặc bình thường thế này, chắc cuộc sống cũng chẳng ra sao rồi.
Cậu ta hỏi thế này là cố ý làm người ta ngại hay sao!
Nhưng Tôn Hàn không nghĩ phức tạp như vậy, anh mỉm cười nói: “Tôi vẫn ổn, còn cậu thì sao? Giờ làm giáo viên dạy lớp mười à?”
Ngô Tuyết Phong lập tức cố ý đẩy gọng kính, tỏ vẻ đắc ý nói: “Ừ, mới chuyển chính thức tháng này. Nói đúng ra thì công việc này của tôi cũng ổn định, lương thưởng bảo hiểm đủ cả, ngoài ra thì thật sự chẳng có gì đáng phàn nàn”.
Tôn Hàn thầm thấy dở khóc dở cười, biết Ngô Tuyết Phong đang cố tỏ ra vẻ, nhưng anh không bận tâm, vì cũng không sao cả.
Anh bèn khen ngợi: “Thế tốt quá rồi! Ngày xưa, cậu là người hiền lành nhất trong lớp mình, xem ra ở hiền gặp lành rồi đây!”