“Tôi khuyên anh một câu, có những người anh không thế đắc tội được đâu!”
“Anh chắc chưa?”, Tôn Hàn hòi, ánh mắt anh lạnh lẽo.
“Mẹ nó chứ, lên cho tao!”
Nghe vậy, Trương Bát Bì biết là không thế nói tiếp được nữa. Hắn liền đứng bật dậy, gọi đám đàn em ra tay.
Tôn Hàn đứng vọt dậy, đá trúng bụng của Trương Bát Bì nhanh như chớp khiến hắn ngã vật ra ghế sô pha, kêu la không ngừng.
Sau đó anh nhanh chóng lao về phía mấy tên đang áp sát mình.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bốn năm tên xã hội đen trong phòng bao đã bị anh xử lý sạch sẽ.
Tôn Hàn ghé sát mặt vào chỗ Trương Bát Bì, ánh mẳt anh vô cùng lạnh nhạt: “Bây giờ thì sao?”
Một người thôi mà lại dề dàng đối phó với nhiều người như vậy khiến Trương Bát Bì hoảng loạn: “Tao nói cho mày biết, đây là quán bar Hoàng Triều của Chu Lão Lục, mày dám làm loạn ờ đảy thì mày chết chắc!”
Tôn Hàn cười nhạo: “Tiếng động trong phòng bao to như thế mà không ai quan tâm, không biết quan sát à?”
Soạt soạt!
Trương Bát Bì liền biến sắc.
Điều này cũng có nghĩa là việc tên thanh niên này đối phó hắn, ngay cả quán bar Hoàng Triều cũng không dám nhúng tay vào.
Gặp phải đối thủ khó chơi rồi.
“Người anh em à, à không, đại ca, tôi biết sai rồi! Bốn trăm nghìn tệ Liêu Y Y nợ tôi, à không, hai trăm nghìn tệ đó tôi không lấy nữa! Chuyện này coi như xong!”
Trương Bát Bì cũng là tên biết điều, nếu đã không chọc được thì không cần lẵi nữa.
“Đưa giấy nợ cho tôi!”
“Tứ Hổ, mau đi lấy giấy nợ cho đại ca này nhanh lên!”
Một tên đàn em nhanh chóng đưa giấy nợ của Liễu Y Y ra.
Tôn Hàn nhận lấy, nhìn một cái rồi đế vào trong túi. Anh không thèm nhìn Trương Bát Bì nữa mà nhìn về phía tên đàn em tẻn Tứ Hố.
Anh lạnh nhạt hỏi: “Cậu là đàn em của Trương Bát Bì à?”
Lý Tứ Hổ bị nhìn chằm chằm tới nối chảy đầy mồ hôi: “Vâng, vâng!”
“Trương Bát Bì dám chọc vào Liều Y Y thì cũng phải trả giá đắt. Giờ tôi cho các người một lựa chọn, kể từ ngày mai Trương Bát Bì phái biến mất khỏi
thành phố này. Nếu không…”
Tôn Hàn dừng lại một chút, khóe môi anh cong lên, nhẹ nhàng thốt ra: “Tất cả những kẻ trong phòng bao này sẽ biến mất khỏi thành phố này, tự chọn đi”.
Nói xong anh liền đi khỏi phòng bao.
“Cậu muốn dồn bọn tôi vào chỗ chết à?!!”
Trương Bát Bì kinh hãi, thanh niên này không chừa lại đường sống cho họ!
Nhưng ngay sau đó tất cả mọi người đều biến
sắc.
“Cậu chủ!”
Cửa phòng bao mở ra, chủ nhân của quán bar Hoàng Triều là Chu Lão Lục đứng nghiêm chỉnh ớ một góc. Sau khi thanh niên này đi ra, ông ta nhìn lướt qua phòng bao rồi theo sát sau người thanh niên.
Việc này…
Ngay cả nhân vật tầm cỡ như Chu Lão Lục mà cũng phải cung kính gọi thanh niên này là cậu chủ.
“Đại ca, xin lỗi! Anh chết còn đỡ hơn tất cả mọi
người phải chết!”
Đám đàn em đều nhìn Trương Bát Bì, ánh mắt hung ác.
“A…”