đó!”
“Ôi trời, Liễu Y Y à, Tôn Hàn cút rồi thì chẳng ai bải vệ cô nữa đâu. Đến lúc đó thì cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu cô hầu hạ tôi tử tế thì không chừng tôi có thế giữ một vị trí trong công ty cho cô, ha ha ha…”
Sau khi đắc ý một hồi, Vương Bách Xuyên liền nghênh ngang rời đi.
Tôn Hàn chỉ là một tên cậu ấm mà cũng muốn đấu với hắn ta, đừng có mơ!
Ba ngày sau, không chỉ vị trí Tống giám đốc sẽ thuộc về hắn ta mà cô gái xinh đẹp như Liễu Y Y cũng sẽ phải ngoan ngoãn cầu xin hắn ta.
Còn Tôn Hàn thì chỉ có thể chán nản cút về nhà ôm lấy mẹ mà khóc thôi!
“Chị Y Y, chị đừng tức giận, cùng lắm thì từ chức thôi!”, Lý Nghệ an ủi cô.
Liễu Y Y bướng bỉnh gật đầu: “Cùng lắm thì lại về bán cá chứ chị không muốn nhìn thấy mặt tên Vương Bách Xuyên này!”
Ngày hôm sau.
Vừa đi làm Liễu Y Y đã đi vào văn phòng của Tôn Hàn, đập mạnh tài liệu chuẩn bị để bàn bạc với công ty bách hóa Near lên mặt bàn.
Cô nói với giọng vừa uất ức vừa tức giận: “Tôi không làm nữa, anh thích tìm ai thì đi mà tìm! Dù sao tôi cũng không làm nữa!”
Chiều hôm qua, những lời lẽ dơ bẩn mà Châu Kỳ Hoa và Vương Bách Xuyên nói với cô khiến cô vô cùng uất ức.
Cô là một cô gái, chỉ muốn có một công việc đàng hoàng thôi mà tại sao lại khó thế?
“Ôi, phải chịu uất ức thế nào mà tức giận như vậy? Không cần vội làm những chuyện khác, tôi muốn xem cô hoàn thành bài tập tôi dành cho cô như thế nào”.
Nhưng Tôn Hàn hệt như một kẻ vô tâm. Anh cầm những tài liệu cô chuẩn bị cho việc bàn bạc với công ty bách hóa Near lên xem, không hề hỏi chút nào về sự uất ức của Liều Y Y.
Tôn Hàn xem xong thì bật cười:
“Làm cũng khá đấy, biết dùng ưu thế của công ty thời trang Sâm Uy chúng ta để nói với đối phương, mất đi sản phẩm của công ty chúng ta thì bên đó sẽ tổn thất vô cùng lớn. Ý tưởng tuy không độc đáo nhưng rất có sức thuyết phục!”
“Sao hả, vẫn không thuận lợi à?”
Liễu Y Y nhìn chằm chằm Tôn Hàn, khóe mắt hơi đỏ lên, cô hừ lạnh: “Anh đã biết rõ rồi còn cố tình hỏi, giám đốc Châu của bộ phận thu mua trong công ty bách hóa Near rõ ràng cùng một bọn với Vương Bách Xuyên, tôi có cố gắng thế nào cũng đâu có tác dụng”.
Tôn Hàn hỏi với giọng điệu đầy hứng thú: “Nói xem, sao họ lại cùng một bọn?”
Liễu Y Y tủi thân kể lại câu chuyện chiều hôm qua, kể cả những lời lẽ dơ bấn khi cô gặp phải Vương Bách Xuyên.
Mấy năm nay cô đã sống thấp kém lắm rồi, trong lòng chỉ còn lại chút tôn nghiêm nhỏ nhoi, mà những lời lẽ dơ bấn đó đang chà đạp lên lòng tự trọng nhỏ nhoi ấy của cô.
“Nếu lần sau gặp phải tình huống này thì cứ giáng một cái tát lên mặt hắn ta, sau đó gọi cho tôi!”
Vẻ mặt Tôn Hàn dần lạnh xuống, anh lạnh lùng dặn dò: “Dọn đồ đi, tôi đi bàn hợp đồng này với cô”.