Lý Anh tỏ vẻ nham hiểm, sau đó bật cười ha hả như nghe thấy một câu chuyện rất tức cười.
Đến Lâm Hạo còn chế nhạo thêm vào: “Tôn Hàn, hình như đầu óc anh có vấn đề à? Biết Lý công tử giỏi thế nào không? Tôi nghĩ anh nên ngoan ngoãn tự đập gãy hai chân rồi xin Lý công tử tha cho đi”.
Lý Anh chính là cháu của Lý Hắc Tử -một người rất đáng sợ.
Hạng như Tôn Hàn mà dám đụng tới ư?
Tôn Hàn coi lời uy hiếp của Lâm Hạo như gió thoảng bên tai, anh vẫn điềm nhiên nói: “Vậy thì hẹn gặp lại”.
Câu nói này có nghĩa là anh sẽ rời khỏi đây.
Đồng thời vẫn cỏ ý cho Lý Anh một ngày để rời khởi Giang Châu.
Nếu không thì phải xử lý nhau thôi.
“Lý công tử đã cho anh đi chưa mà đòi đi hả?”, sau đó Lâm Hạo nhanh chóng muốn giữ Tôn Hàn lại.
Tôn Hàn dám thuê người hại Lâm Hạo, nên giờ hắn ta chỉ muốn anh bị xử lý ngay lập tức, báo thù không để qua đêm.
Nhưng Lý Anh lại xua tay nói: “Giỏi! Vậy tôi sẽ mỏi mắt trông chờ bản lĩnh của cậu Tôn, miễn sao đừng quỳ xuống vạn xin là được”.
“Tôi cũng mong vậy”.
Tôn Hàn lạnh giọng nói rồi quay người bỏ đi.
Tôn Hàn đi rồi, đương nhiên Từ Khang Niên cũng chẳng ở lại làm gì, ông ấy dẫn Ngô Bách Xuyên và Trương Hải rời khỏi phòng bao luôn.
Lâm Hạo có vẻ khó hiểu hỏi: “Lý công tử, sao anh lại thả anh ta đi? Chỉ cần anh nói một câu, chắc chắn anh ta không thể bước ra khỏi câu lạc bộ này được”.
Theo Lâm Hạo thấy, Lý Hắc Tử là ông vua của thế giới ngầm Tây Nam, còn Lý Anh là cháu của ông ta thì cũng thuộc
hàng hoàng thân quốc thích.
Dù Tôn Hàn có giỏi đến mấy cũng không thể địch lại thế lực này được.
“Tôi làm gì còn cần cậu dạy à?”, Lý Anh lừ mắt.
Lâm Hạo rụt cổ lại ngay: “Không ạ”.
“Hừ, biến đi, hết việc của cậu rồi!”
“Vâng, vâng”.
Lâm Hạo vốn định làm thân thêm với Lý Anh, nhưng người ta đã không còn hứng thú với mình nữa, nếu giờ hắn ta cứ cố dây dưa, khéo còn chọc giận Lý công tử mất.
Vì thế, hắn ta đành ngoan ngoãn rời đi.
“Alo, ông Đường à!”, Lý Anh gọi cho Đường Triều Bính.
Với hạng người như Lâm Hạo, chắc chắn không thể mời Lý Anh ra mặt được, dù cho cỏ lợi ích là năm mươi triệu đi nữa.
Lần này, Lý Anh giúp Lâm Hạo thật ra là vì Đường Triều Bính nhờ, không thì dù Lâm Hạo có chết mục xương, gã cũng chẳng quan tâm.
Đường Triều Bính đương nhiên cũng không phải dạng vừa, sau khi biết chuyện Lâm Hạo bị lừa năm mươi triệu là do Tôn Hàn tính kế, ông ta đã tìm một người đến để xử lý anh.
Ngô Bách Xuyên bị đánh chỉ là mở đầu cho câu chuyện thôi.
“Sao rồi Lý công tử?”, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Đường Triều Bính.
“Nghe vẻ khó đấy, hình như Tôn Hàn này không sợ chú tôi lắm, rốt cuộc cậu ta có lai lịch thế nào?”
“Là cháu của ông Long, tôi chỉ tra được có vậy thôi, chắc không có sức đe doạ với Lý công tử cậu đâu”.
“Cháu của Tô Vấn Long ư? Con cháu của ông ta tôi đều biết cả, làm gì có ai tên Tôn Hàn đâu, hơn nữa Tô Vấn Long cũng không dám nói câu không sợ chú tôi đâu”.
Nghe thấy vậy, Lý Anh lập tức thấy nghi vấn.
“Chắc cậu ta chỉ bịa ra chút bối cảnh hoành tráng thôi, Lý công tử đừng
lo”, Đường Triều Bính nghe ra vẻ do dự của Lý Anh, nên nhanh chóng phủ định.
Suy ngẫm một hồi, Lý Anh cũng nghĩ vậy nên không để tâm nữa.
“Tối mai hãy hẹn các nhân vật lớn ở Giang Châu một bữa cho tôi, để gặp Tôn Hàn”.
“Cậu ta đã nói cho tôi một ngày để rời khỏi Giang Châu, không thì sẽ đánh gãy chân tôi, để tôi coi cậu ta định làm thế nào?”
Lúc nói câu này, Lý Anh nhíu chặt hàng lông mày lại.
Tôn Hàn đã tuyên bố sẽ đánh gãy chân gã.
Từ lúc hiểu chuyện đến nay, Lý Anh chưa bao giờ bị đe doạ như vậy.
Máu hiếu thắng của gã nổi lên rồi.
Gã tung hoành ngang dọc khắp Tây Nam, mà giờ lại bị gãy ở thành phố Giang Châu nhỏ bé này sao?
“Tôi biết rồi, mai tôi cũng sẽ tới”, Đường Triều Bính cười lớn đồng ý.
“Cứ thế nhớ!”
Lý Anh ngắt máy.
Lúc này, Đường Triều Bính đang ngồi uống rượu, Đường Minh Phong cũng đang ở đây, ngoài ra còn mấy vị đại gia của Giang Châu nữa.