Khi sắp tới nơi, Từ Khang Niên chợt thấy thấp thỏm khi thấy cục diện ở cửa lớn.
Có vẻ… không ổn rồi.
Tôn Hàn bình tĩnh cười đáp: “Đến cửa rồi không vào sao được”.
Nói xong câu này thì anh cũng bước đến trước cửa rồi.
Đứng đầu là một nhân viên bảo vệ gầy gò để đầu đinh, hắn tiến lên nói: “Xin lỗi anh, hôm nay nơi này không làm việc .
“Hả? Sếp Lý của các anh mời tôi đến mà, nếu không được vào thì thôi, tôi đi về vậy”, Tôn Hàn trêu chọc nói.
Người bảo vệ đó lập tức biết Tôn Hàn là ai nên nhanh chóng làm động tác giơ tay mời vào, sau đó còn gập người chín mươi độ nói: “Hoá ra là Tôn công tử, mời vào ạ”.
“ừm!”
Tôn Hàn gật đầu, sau đó đang định cất bước thì chợt ngoảnh lại nhìn Từ Khang Niên rồi nói: “ông ở ngoài này thôi!”
“Công tử, tôi…”
Sao ông ta có thể để một mình Tôn Hàn đi vào chỗ nguy hiểm được.
Tôn Hàn nhã nhặn cười nói: “ông cứ ở đây, nhỡ may tôi gặp chuyện gì thì còn đi tìm người tới giúp”.
“Anh xem tôi nói có đúng không?”
Nói rồi, Tôn Hàn nhìn người bảo vệ đứng đầu đang cúi gập người với vẻ sâu xa.
Người bảo vệ đó hậm hực đáp: “Tôn công tử cứ đùa!”
“Tôi có đùa hay không thì Lý Hắc Tử là người biết rõ nhất, thôi, Từ Khang Niên, ông cứ chờ ngoài này đi”.
Tôn Hàn không nhiều lời nữa, đi vào bên trong luôn.
Người bảo vệ đầu đinh dẫn anh đi thang máy lên tầng sáu, sau đó đi đến cuối một hành lang.
Hắn giơ hai tay đẩy cửa mở ra, Tôn Hàn nhìn thấy Lý Hắc Tử chắp tay sau lưng đang chờ mình, phía sau ông ta còn có mấy cô gái xinh đẹp.
Lần thứ nhất Tôn Hàn gặp Lý Hắc Tử là hôm bất động sản Phong Quyên chính thức đi vào hoạt động.
Lần thứ hai là trong lễ tang của Phó Văn Húc.
Còn bây giờ là lần thứ ba.
Tôn Hàn thong thả bước vào phòng, sau đó vừa mím cười quan sát cách bày trí sang trọng bên trong, vừa xuýt xoa nói: “Ông Lý thật biết cách hưởng thụ, sau này nhàn hạ rồi thì tôi cũng xây một nơi thế này. Kinh doanh hay không, không quan trọng, miễn mình vui là được”
“Ha ha, chỉ là một nơi giải trí thôi mà! Nếu Tôn công tử thích thì tôi tặng luôn cho”, Lý Hắc Tử cười lớn bước đến gần rồi vẫy tay ra hiệu cho mấy cô gái đi ra ngoài.
“Người xinh xắn, người đẫy đà, ông Lý thật biết hưởng thụ”.
Sau khi hai cô gái xinh đẹp kia đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, Tôn Hàn mới rời ánh mắt.
“Nếu cậu thích thì tôi cũng tặng cho cậu luôn”.
Lý Hắc Tử đưa một điếu xì gà qua, Tôn Hàn không khách sáo mà nhận luôn.
Hai người tự nhiên ngồi xuống sofa, Tôn Hàn đưa điếu xì gà lên mũi ngửi, còn tay phải khoác lên lưng ghế, sau đó nhìn Lý Hắc Tử rồi trêu chọc: “Chưa tiếp xúc
nhiều nên tôi không biết ông Lý lại hào phóng đến vậy, tôi ưng cái thì là thoải mái tặng tôi ngay, ồng Lý, nếu tôi thích gia sản của ông thì sao?”
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Lý Hắc Tử đã tắt.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn đang có vẻ như người ăn trên ngồi trước thật lâu, sau đó châm điếu xì gà bằng bật lửa chuyên dụng rồi hít sâu một hơi.
“Tôn Hàn, thái độ của tôi ra sao thì cậu thấy rõ rồi đấy. Chuyện lần trước tôi có thể bỏ qua, nhưng cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu”.