Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Lệ, anh đến rồi à?”


Lệ Lận liếc nhìn Hồ Kiều một cái rồi đáp ‘ừm’.


“Anh Lệ, mình uống ly rượu nhé?”


“Được!”


Một bình rượu vang đỏ đã cạn, đèn trong phòng tối dần, các tiếng thở gấp khe khẽ vang vọng khắp phòng.


Sáng hôm sau.


Hồ Kiều tỉnh giấc, nhớ lại cơn kích tình điên cuồng hôm qua, cô ả thấy hơi thẹn thùng.


“Anh Lệ, bọn mình…”


Hồ Kiều bắt đầu mơ mộng về tương lai sau này rồi.


Lệ Lận sẽ tặng cô ả một chiếc xe hơn hai triệu, còn nhà và nhiều món đồ có giá trị nữa.


Thậm chí nếu cô ả có thể lấy lòng Lệ Lận, khéo còn được gả cho anh ta và trở thành vợ đại gia cũng nên.


So ra thì tên bám váy mẹ Trần Thiếu Văn là cái thá gì chứ?


Đúng ra thì Trần Thiếu Văn là sự lưa chọn tốt nhất của Hồ Kiều, nhưng nếu giờ đã có một người đàn ông ưu tú hơn rồi thì cô ta cần gì đi theo Trần Thiếu Văn để phải chịu khổ nữa?


“Năm trăm nghìn đây, tôi trả tiền sính lễ cho Trần Thiếu Văn, cả chiếc xe đó nữa”.


Nhưng Lệ Lận lại lấy một chiếc thẻ ra, sau đó dập tắt mọi ước mơ của Hồ Kiều chỉ bằng một câu nói.


“Trả sính lễ giúp Trần Thiếu Văn ạ? Anh Lệ, anh nói vậy là sao?”, Hồ Kiều mỉm cười một cách gượng gạo.


Lệ Lận đang nghịch điện thoại nên chỉ liếc Hồ Kiều một cái rồi nói: “Thì đấy, cô ra điều kiện là năm trăm nghìn với chiếc xe đó còn gì, ngoan ngoãn làm vợ của Trần Thiếu Văn đi. Thậm chí nay


đăng ký, mai ly hôn luôn cũng được”.


“Nếu không thì cô chẳng có gì đâu” Hồ Kiều:


Cô ả thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.


“Hôm qua, anh có nói thế đâu, anh bảo sẽ tặng em chiếc xe đó mà”.


“Tôi đổi ý rồi”.


“Anh… sao anh có thể làm vậy chứ?”


Kinh koong!


Chợt có tiếng chuông cửa vang lên.


“Mặc đồ vào rồi ra mở cửa đi”, Hồ Kiều lanh nhat nói.


Hồ Kiều định không đi, nhưng cuối cùng vẫn nhanh nhẹn ngồi dậy mặc quần áo. Nếu cô ả muốn lấy được năm trăm nghìn và chiếc xe đó thì buộc phải nghe lời Lệ Lận.


Nhưng giây phút cửa vừa mở ra.


Hồ Kiều đã sững người.


Người ở bên ngoài cũng vậy.


“Hồ Kiều, sao, sao em lại ở đây?”, Trần Thiếu Văn trợn tròn mắt.


Trần Tiểu Thi cũng vô cùng ngạc nhiên.


Lệ Lận bảo cô ta sáng nay dẫn Trần Thiếu Văn đến đây để xem cảnh này ư?


Hồ Kiều không biết phải giải thích thế nào, mà cô ả cũng không thể giải thích được nên đẩy hai người kia ra rồi


lao đi.


“Hồ Kiều, Hồ Kiều!”


Trần Thiếu Văn có gọi thế nào cũng vô dụng.


CỔ Trần Thiếu Văn nổi hết gân xanh lên, cậu ta lao thẳng vào phòng như đã phát điên.


“Quả nhiên là anh, Lệ Lận, tôi phải giết anh!”


Thấy người đàn ông trong phòng là Lệ Lận, Trần Thiếu Văn cứ thế lao tới định đánh anh ta.


Bụp!


Nhưng cậu ta vừa lao tới thì đã bị đá bay vào tường.


Trần Thiếu Văn loạng choạng bò dậy rồi lại tung một cú đấm qua.


Song cũng vô ích.


Bụp bụp!


Lệ Lận cứ thế đạp xuống người Trần Thiếu Văn, một con đau mãnh liệt khiến Trần Thiếu Văn phải giơ hai tay lên ôm đầu rồi bật khóc.


“Đừng đánh nữa”.


Trần Tiểu Thi hét lên rồi hướng ánh nhìn xen lẫn sự phức tạp và oán hận về Lệ Lận như đã biến thành một người khác: “Anh bảo tôi dẫn Thiếu Văn đến đây là để xem anh giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của gia đinh chúng tôi đúng không? Chúc mừng anh, anh làm được rồi đấy”.


Lệ Lận lạnh giọng nói: “Ai giẫm đạp lên ai trước?”


Trong tình cảnh này, Trần Tiểu Thi khóc không ra nước mắt: “Lệ Lận, tôi thật sự không ngờ anh lại là người như vậy, sao anh có thể làm thế chứ? Hồ Kiều là bạn gái của em trai tôi mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK