Cô cứ tưởng lần này trở về, Tôn Hàn có thể ở lại ít nhất từ ba đến năm ngày.
“Bố lại phải đi rồi ạ?”, Đồng Đồng ngừng ăn, hỏi với giọng đáng thương.
Tôn Hàn thở hắt một hơi, nặn ra một nụ cười tươi rói, “Phải, bố bận nhiều việc lắm! Nhưng chỉ cần Đồng Đồng ngoan ngoãn, bố sẽ về thăm Đồng Đồng nhanh thôi!”
“Đồng Đồng lúc nào cũng ngoan ạ!”
“Vậy thì chẳng bao lâu sau, bố lại về thăm Đồng Đồng nhé!”
“Vâng ạ!!
tt
Nghe hai bố con trò chuyện, tâm trạng của Liễu Y Y cũng tốt hơn, không phiền lòng về chuyện ngày mốt Tôn Hàn phải đi nữa.
Anh có thể trở về một chuyến, đã là một niềm vui bất ngờ rồi!
Khi họ ăn xong thì đã là chín giờ tối. Đồng Đồng được Tôn Hàn bế trên tay, chẳng mấy chốc đã ngủ say sưa.
“Anh đưa em về”, đi đến trước xe, Tôn Hàn cất lời.
Liễu Y Y nhìn Tôn Hàn chăm chú, rồi đột ngột lên tiếng, “Hay là đến khách sạn đi? Đã muộn thế này, chắc chắn mẹ đã ngủ rồi. Tuổi, tuổi của mẹ đã cao, ngủ không sâu giấc, hay là chúng ta đừng quấy rầy mẹ nhé”.
Nói xong, cả khuôn mặt Liễu Y Y đều đỏ bừng lên.
Thời buổi này còn ai ngủ lúc chín giờ ư?
Hơn nữa, nói Tiết Lan tuổi đã cao, thì đúng là khiến các cụ sáu, bảy mươi tuổi phải thấy xấu hổ đấy.
Ngay cả nói dối mà cũng không biết.
Tôn Hàn nhìn vẻ thấp thỏm của Liễu Y Y rất lâu, mới trả lời một câu ngắn gọn, “Được!”
Chẳng bao lâu sau, Tôn Hàn và Liễu Y Y đã tìm được một khách sạn khá ổn ở gần đó.
“Cho tôi một phòng”, Liễu Y Y đưa chứng minh thư cho quầy tiếp tân.
Nhân viên thấy Tôn Hàn đang bế một đứa trẻ, bèn hỏi, “Có cần buồng riêng không ạ?”
Liễu Y Y lập tức ngượng ngùng, khẽ khàng gật đầu.
“Vâng, phòng hơi đắt một tí, sáu trăm tám mươi tám tệ, sau khi giảm giá…”
“Làm nhanh lên giúp tôi!”, Liễu Y Y cứ có cảm giác nhân viên lễ tân nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ, chỉ muốn mau chóng lên phòng.
Sau khi làm thủ tục xong, cả hai vào phòng rồi đặt Đồng Đồng lên giường, ở khoảng cách rất gần, Tôn Hàn có thể ngửi được mùi thơm toả ra từ trên người Liễu Y Ỵ.
“Em tắm trước hay anh tắm trước, hay là tắm cùng nhau?”
Liễu Y Y:
Tia nắng tràn vào phòng qua ô cửa sổ, Liễu Y Y tỉnh dậy trên giường, nhớ lại chuyện điên cuồng tối qua, cô chỉ muốn tiếp tục vùi đầu vào chăn bông.
“Thức dậy thôi nào, đồ lười biếng! Em mà còn không dậy thì anh và Đồng Đồng không chờ em ăn sáng nữa đấy!”
Ngồi trước bàn, Tôn Hàn mỉm cười trêu chọc.
“Mẹ ơi, ăn sáng thôi!!”
Tối qua Đồng Đồng ngủ rất say, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện
gì.
“Mẹ dậy đây, mẹ dậy ngay đây!”,
Liễu Y Y nén đau ngồi dậy rồi vội vàng mặc quần áo vào. Ngắm nhìn hai bố con, gương mặt cô bất giác nở một nụ cười thật tươi.
Nếu có thể sống thế này suốt quãng đời còn lại thì tốt biết bao.
Ăn cơm xong, Tôn Hàn đưa Đồng Đồng đi học rồi chở Liễu Y Y đến công ty, hẹn địa điểm tối nay gặp nhau rồi tạm biệt.