hợp đồng của tôi và công ty hết hạn, tôi đã quyết định nghe lời bố, rút khỏi giới và trở về làm một người bình thường”.
“Nhưng không ngờ, tôi vẫn không rời khỏi cái giới này được. Tôn Hàn à, đã để cậu chê cười rồi”.
Sự thất vọng ngập tràn trong lời nói của Thấm Tri Thu.
Dù là Cung Ngạo hay Thân An Hoa thì mục đích của họ cũng giống như nhau, đều chỉ muốn lên giường với Thẩm Tri Thu.
Sau khi trải qua sự việc ở tháp Lôi Phong, Cung Ngạo không đến làm phiền cô ấy nữa. Thẩm Tri Thu nghĩ rằng Cung Ngạo sợ chuyện bỏ thuốc bị cô ấy vạch trần, nên mới kiêng dè.
Nhưng vì nguyên nhân gì cũng được, không bị Cung Ngạo để mắt đến nữa là một chuyện tốt.
Ai mà biết vừa về đến tỉnh lỵ thì lại gặp phải Thân An Hoa, còn phiền toái hơn.
Tôn Hàn cùng Thẩm Tri Thu dạo phố, chỉ nhẹ nhàng nói, “Làm ngành nghề nào cũng có cái khổ riêng, không có gì bất ngờ mà. Nhưng tình huống của cô thì phức tạp đấy. Tôi nghĩ anh Thân kia sẽ không đế yên đâu, cô phải cẩn thận một chút”.
Thẩm Tri Thu làm sao lại không biết chứ. Tính cách của Thân An Hoa đều bộc lộ qua ngôn hành cử chỉ, gã chắc chắn là một kẻ rất hẹp hòi, có thù tất báo.
Hôm nay cô ấy lại không nể mặt như vậy, đồng nghĩa với việc xúc phạm nặng nề đến gã.
Với tính tình của Thân An Hoa, chắc chắn gã sẽ trả thù.
“Cũng không sao mà. Dù gì thì bắt tôi cúi đầu là chuyện không thể. Tôi gia nhập giới giải trí để kiếm tiền, nhưng bảo tôi kiếm mấy đồng tiền bấn thỉu thì không bao giờ!”
“Cùng lắm thì công ty đóng băng tôi thôi, có gì to tát đâu!”, Thẩm Tri Thu tự giễu.
Có lẽ, đây là kết quả xấu nhất.
“Có cần tôi giúp đỡ không?”, Tôn Hàn đưa mắt hỏi.
Thẩm Tri Thu hơi dao động, song vẫn lắc đầu ngay lập tức, “Không phải chuyện gì lớn cả, không làm phiền cậu đâu”
Tối nay gặp được Tôn Hàn ở buổi tiệc của nhà họ Kim quả thực khiến cô rất bất ngờ. Nhưng nghĩ đến việc Tôn Hàn rời đi ngay khi buổi tiệc còn chưa kết thúc, hẳn anh cũng không có địa vị
gì.
Truyền thông Thân thị quen biết sâu rộng ở tỉnh lỵ, không dễ động vào.
Cô ấy không nên gây phiền phức cho người khác.
“Tuỳ cô vậy. Bây giờ cô có số điện thoại của tôi mà. Tôi sẽ ở lại tỉnh lỵ khá lâu, cô cần gì thì cứ gọi cho tôi nhé”, Tôn Hàn cũng không ép buộc.
Nói cho cùng, anh và Thẩm Tri Thu cũng không quá thân. Anh không nhất thiết phải vì Thẩm Tri Thu mà gây chuyện với nhà họ Thân.
Huống chi, thời gian của anh cũng chẳng dư dả đến thế.
Tối đó, Thấm Tri Thu mời Tôn Hàn ăn ớ một quán ven đường, rồi ai về nhà nấy.
Thấm Tri Thu đã rút khỏi giới giải trí mười ba năm, vừa mới trở lại nên ít ai biết đến. Vậy nên cô ấy có thể ăn uống ngoài đường như người bình thường, mà không bị ai nhận ra.
Nếu sau này nổi tiếng thì làm chuyện gì cũng rất phiền hà.
Trở về căn hộ trống trải, Thẩm Tri Thu tắm xong thì ném mình xuống giường.
Cô ấy ôm chăn đệm, tận hưởng sự lạnh lẽo này.
Nước mắt bất giác tuôn rơi lã chã.
Thẩm Tri Thu chưa từng mong mỏi có một chốn nương nhiều như tối hôm nay.
Tâm trí cô vô thức hiện ra dáng hình của Tôn Hàn.
Tuy chỉ gặp nhau hai lần, nhưng cô ấy tin, đây là một người đàn ông có thể khiến người ta cảm thấy rất yên lòng.
Nhưng không chỉ công ty của bố đã phá sản, gánh trên vai khoản nợ vài chục triệu, mà cô ấy còn ký hợp đồng năm
năm với công tỵ, mọi chuyện không còn do cô ấy làm chủ nữa.
Cô ấy dựa vào cái gì mà làm hại người ta kia chứ?
Trưa hôm sau.
Thấm Tri Thu bị gọi đến công ty văn hoá Thắng Thiên.
Trong phòng tống giám đốc, ông chủ Cung Hướng Độ nhìn Thẩm Tri Thu bằng ánh mắt phức tạp, lửa giận hừng hực bốc lên, “Cô có biết tối qua cô đã làm gì hay không?”
“Tôi… không biết”.
Bộp!
Cung Hướng Độ đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, “Cô không biết à, cô không biết vậy thì nói cho tôi nghe, tại sao cô lại đắc tội Thân An Hoa? Bây giờ không chỉ công ty truyền thông Thân thị, mà cả những bên truyền thông thân thiết
với truyền thông Thân thị cũng từ chối quảng bá cho ‘Đại Đô Chi Thành’ rồi”.
“Trước khi bảo cô đến đây, tôi đã gọi đến bảy, tám cuộc điện thoại để nhờ vả, nhưng tất cả đều từ chối quảng bá cho ‘Đại Đô Chi Thành’!”
“Thấm Tri Thu, cô muốn sự trở lại của cô bị huỷ hoại sao?”