Mà kể có biết thì bà ta nhất quyết không nhận là được.
Dương Dung thầm nghĩ vậy, bà ta không tin Tôn Hàn dám làm gì mình.
“Con nghe Từ Hạ bảo em ấy sắp kết hôn”, Tôn Hàn không nhắc đến chuyện mà Dương Dung đang nghĩ.
Dương Dung chớp mắt nói: “Ừ, ngày hai tám tháng này đây, nhưng làm sao?”
Làm sao?
Nhìn bộ dạng không đếm xỉa đến sĩ diện của mẹ nuôi, Tôn Hàn cảm thấy rất chán ghét, hỏi: “Người mà con bé lấy là một ông già bốn mươi lăm tuổi”.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của hai mẹ con Dương Dung đều trở nên hơi khó coi, dẫu sao đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng tự hào.
“Anh ơi, giờ là thời đại nào rồi, tuổi tác không quan trọng, quan trọng là Hoàng Tài có tiền và có thể cho em gái mình một cuộc sống sung túc! Giờ mà con bé lấy một người vừa không có tiền vừa không tài giỏi thì suốt đời sẽ phải vất vả làm việc nhà, trông con, rồi đi làm kiếm tiền, thế thì khổ lắm!”
“Nó lấy Hoàng Tài tốt mà, lấy chồng một cái là thành phú bà ngay, tiền tiêu không phải nghĩ, đây chẳng phải cuộc sống mà mọi cô gái đều mơ ước ư?”, Từ Tiểu Bân tự cho là đúng giải thích.
Nhưng Tôn Hàn thấy đây là một điều nhục nhã.
Tên Hàn, em con nói đúng đấy, đây cũng là lựa chọn của Từ Hạ, làm gì có ai ép nó đâu! Á, hay sau này con tới công ti kiến trúc của Hoàng Tài mà làm, dù sao con cùng là anh vợ của nó, nó sẽ không bạc đài con đấu.
Dương Dung bài vào thêm bà ta thấy Từ Hạ lấy Hoàng Tài chẳng có gì là xấu cả.
Không ép con bé? Sao con lại nghe đòn là hai người bắt Từ Hạ lấy Hoàng Tài nhỉ. Tên Hàn cười châm chọc hỏi.
Sắc mặt của Dương Dung và Từ Tiểu Bân có phần gượng gạo.
“Là Từ Hạ kể với con?”, khả năng đầu tiên mà Dương Dung nghĩ đến là Từ Hạ không muốn lấy Hoàng Tài nên đã nói cho Tôn Hàn biết.
Nếu như đúng là vậy thì rắc rối to rồi. Bình thường Tôn Hàn khá hoà nhã, nhưng khi đã cộc tính thì đừng hòng thuyết phục được.
Mấy hôm nữa Từ Hạ sẽ kết hôn, nếu bây giờ Tôn Hàn làm loạn thì chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Mẹ, mẹ chỉ cần trả lời con có phải hai người ép em ấy kết hôn hay không là được”.
Tôn Hàn lãnh đạm hỏi, giọng điệu như thể đang chất vấn một người không liên quan đến mình, dù đó chính là mẹ nuôi của anh.
Dương Dung bèn hiểu ra, có vẻ là Tôn Hàn nghe được tin này ở đâu đó, chứ không phải do Từ Hạ nói.
Nghĩ cũng phải. Bà ta đã lừa Từ Hạ về chuyện Tôn Hàn được thả, bảo rằng Hoàng Tài biết Từ Hạ thương cho anh trai đang ngồi tù nên đã dốc hết sức giúp Tôn Hàn ra tù sớm.
Nếu không chịu kết hôn, có khi Hoàng Tài sẽ giam Tôn Hàn lại.
Từ Hạ cũng tin chuyện đó là thật.
Trừ phi Từ Hạ không lo cho Tôn Hàn, nếu không thì chắc chắn sẽ không nói với Tôn Hàn những chuyện này.
Nếu không phải do Từ Hạ nói thì chuyện này dễ xử lý rồi.
Đảo mắt vài lần, Dương Dung đột nhiên nổi trận lôi đình, lớn giọng quát tháo, “Tôn Hàn, mới sáng sớm mà con đã muốn náo loạn vì mấy chuyện không đâu này? Cũng không chịu nghĩ thử xem, nó đã lớn như vậy rồi, ai mà ép được nó?”
“Giờ là thời buổi nào rồi, Từ Hạ cũng nghĩ thoáng lắm, nó biết gả cho Hoàng Tài thì cuộc sống của nó mới sung sướng được!”
“Gì mà mẹ và Tiểu Bân ép nó chứ? Con có biết suy nghĩ hay không vậy!”
Từ Tiểu Bân cũng nghĩ là do hàng xóm gần nhà nhiều chuyện, bèn phụ hoạ với mẹ mình, “Anh à, anh đừng có nghe ngoài đường nói nhảm. Bọn họ ghen ghét Tiểu Hạ nên mới nói bậy bạ, bảo em với mẹ ép. Thực sự không có chuyện đấy mà!”
“Tiểu Hạ sắp kết hôn rồi, bây giờ anh không được làm ầm ĩ đâu, người ngoài sẽ chê cười mất”.
Tôn Hàn lạnh lùng nhìn hai mẹ con họ diễn kịch, đột nhiên cảm thấy bọn họ đúng là mẹ con ruột, đều rất giỏi trò mở to mắt mà nói láo.
Anh có thể không tin những lời mà La Thông đã nói, nhưng anh tin vào đôi mắt của chính mình. Hôm đó nhìn thấy dáng vẻ buồn bã khôn tả của Từ Hạ, Tôn Hàn cũng không rõ tình hình cụ thể thế nào, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã hai năm rõ mười rồi.
Thì ra hai mẹ con họ vì một triệu tiền sính lễ, mà ép Từ Hạ lấy một người đàn ông lớn hơn cô ấy gần gấp đôi.
Tôn Hàn còn nghĩ bản thân anh chỉ là con nuôi, mẹ nuôi hà khắc với anh một chút là điều dễ hiểu.
Nhưng Từ Hạ là con ruột kia mà!
“Mẹ, chẳng phải mẹ đã có hơn một triệu rồi sao, không cần lo về hôn sự của Tiểu Bân nữa! Nếu không đủ thì cứ nói với con, con có thể đưa tiền cho Tiểu Bân kết hôn. Nhưng đừng làm khó em gái con nữa, được không?”
Nếu như đây là người ngoài, Tôn Hàn đã trở mặt từ lâu rồi. Nhưng dù sao, người này cũng là mẹ nuôi đã nuôi anh trưởng thành.