Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tên đòi nợ mà dám đòi Đường Triêu Bính phải nể mặt mình?


Quả thực là khiến Đường Triêu Bính tức chết mà.


Tất cả đám đông cũng ồ lên xôn


xao.


Người tên Hứa Lạc này rất nhiều người thuộc giới thượng lưu của Giang Châu đã từng nghe danh, hắn ta không phải dạng tốt đẹp gì.


Nhưng cũng chẳng có gì quá ghê gớm.


Ông chủ của Mạch Thượng Thủy Hương thì may ra còn có chút tiếng tăm.


Còn Hứa Lạc này chỉ là một chân sai vặt của người khác.


Nhưng cho dù là ông chủ của Mạch Thượng Thủy Hương thì e rằng khi gặp Đường Triêu Bính cũng không dám hống hách như thế này.


Hứa Lạc rõ ràng biết Đường Triêu Bính là ai, vậy mà vẫn không hề nể mặt.


Những người có chút đầu óc nhìn vào là biết ngay chuyện này ắt phải có gì đó không bình thường!


“Liệu có phải nhà họ Đường đắc tội với ông to bà lớn nào nên Hứa Lạc này mới nhằm ngày bất động sản Phong Quân lên sàn để tới làm loạn không?”


“Theo tôi thấy, e là không phải hành động bộc phát mà đã tính toán kỹ càng từ trước!”


“Còn không có tay bảo vệ nào ra can, thế còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Chứng tỏ ông chủ của công ty bảo vệ Hoa An – Lưu Giang cũng có tham gia vào. Hôm nay e là nhà họ Đường ê mặt


Những người có mặt ở đó thi nhau xì xào bàn tán, đợi xem kịch hay.


Nếu người này tiếp tục làm loạn thì cánh nhà báo lại có đề tài để viết. Vậy thì có thể đoán ngay việc lên sàn của bất động sản Phong Quân đương nhiên không thể nào thuận lợi.


Nếu nhà họ Đường không kịp thời giải quyết vấn đề này thì rắc rối to rồi.


“Ông nội, ông nghĩ cách đi!’, Đường Minh Phong lòng nóng như lửa đốt.


Bất động sản Phong Quân lên sàn là bước đầu để người khác nhìn nhận thân phận và địa vị của anh ta, chắc chắn không được phép có sai sót gì!


Đường Triêu Bính cũng không kiềm nổi cơn giận, quát: “Nghĩ cách? Được, mày thử hỏi Lâm Hữu kia xem lão ta làm gì mà nợ nhiều thế này?”


Đám người này rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến đây, lần này khó giải quyết rồi.


Đường Triêu Bính vốn muốn mời Lý Hắc Tử đứng ra hòa giải, nhưng Tôn Hàn giờ còn chưa xuất hiện, một nhân vật cỏn con như Hứa Lạc cũng phải mời Lý Hắc Tử ra mặt thì chứng tỏ gia chủ nhà họ Đường quá vô dụng.


Vấn đề là chiêu này của Tôn Hàn quả thực khiến bọn họ trở tay không kịp.


Trước mắt vẫn chưa nghĩ ra cách gì để giải quyết.


“Hay là chúng ta cứ đồng ý trả nợ cho Lâm Hữu đi!”, Đường Minh Phong chỉ muốn mau chóng dẹp yên chuyện này cho nên dù hận Lâm Hữu thấu xương, anh ta vẫn muốn chọn cách để của đi thay người.


Có điều anh ta vừa đề xuất ý kiến này thì đã bị Đường Triêu Bính tức giận trợn mắt lườm.


“Giúp Lâm Hữu trả nợ? Thế đến lúc truyền thông đưa tin thì làm thế nào?”


Chỉ một câu nói đã dẹp tan ý định của Đường Minh Phong.


Đột nhiên, lại có thêm một người nữa tới, chính là Ngô Bách Xuyên.


Ngô Bách Xuyên đi tới, đứng ngang hàng với Hứa Lạc, quay mặt về phía tất cả mọi người, nói: “Thật ngại quá, tôi xin cắt ngang một chút. Lâm Hạo cũng nợ bạn tôi năm mươi triệu tệ lúc túng quẫn. Hay là chúng ta tính gộp một lần cho xong đi”.


Ách!


Sóng gió này còn chưa yên mà sóng gió khác đã ập tới!


Họ Lâm này bị làm sao thế? Sao ai cũng nợ nần chồng chất vậy?


Lâm Mỹ Quyên cũng chết trân, nhìn chằm chằm Lâm Hạo.


Lâm Hạo rụt cổ lại, nói: “Chị à, em bị gài bẫy. Thật đó, chính là Tôn Hàn tìm cách hãm hại em. Chuyện này anh rể cũng biết!”


“Mẹ nó, ai là anh rể mày!”


Đường Minh Phong nổi trận lôi đình gầm lên, sau đó lại hét vào mặt Lâm Mỹ Quyên: “Dính vào nhà họ Lâm các người chính là vận hạn tám kiếp của Đường Minh Phong này! Nói cho các người biết, nếu tôi bị liên lụy gì thì các người cũng đừng hòng được sống yên!”


Đường Minh Phong có lẽ đã giận dữ đến nỗi sắp nổ tung nên lời nào cũng thốt ra được.


Tách tách!


Thế nhưng, sự thất thố của Đường Minh Phong đã bị không biết bao nhiêu phóng viên chụp lại.


“Đừng chụp nữa, đừng chụp nữa!”


Toàn bộ đám đông giờ loạn như ong vỡ tổ.


“Là Tôn Hàn, chắc chắn là Tôn Hàn!”


Đường Minh Phong tức muốn xì khói, mắt trợn trừng lên như sắp nứt ra, anh ta đã nghĩ ra rồi.


Chắc chắn là do Tôn Hàn đứng sau giật dây.


Trước đó anh ta mới chỉ hơi ngờ ngợ, nhưng giờ Ngô Bách Xuyên xuất hiện thì trong nháy mắt anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK