Ánh mắt Tôn Hàn lạnh đi, “Có nghĩa là, rất có khả năng là Lâm Hữu?”
“Ít nhất là năm mươi phần trăm!”
“Được, tôi biết rồi”.
Tôn Hàn cúp máy, tâm trạng cũng lên lên xuống xuống.
Sau khi điều tra rất lâu, cuối cùng anh cũng có chút ít manh mối.
Nhưng giả sử Lâm Hữu là người đã bắt con gái anh và Liễu Y Y, vậy tại sao ông ta phải làm thế?
Bắt cóc trẻ em là tội nặng, vì sao Lâm Hữu lại liều lĩnh như vậy?
Không lẽ có liên quan đến Đồng Đồng?
Có lẽ anh chỉ tìm được đáp án của câu hỏi này từ Lâm Mỹ Quyên!
Tôn Hàn đứng dậy, nhìn về vị trí của Liễu Y Y ở ngoài kia qua cửa sổ phòng làm việc. Suy nghĩ hồi lâu, anh vẫn quyết định tạm thời không nói với Liễu Y Y.
Chi tiết sự việc vẫn chưa được làm rõ, anh không dám làm Liễu Y Y kích động.
Nhưng nếu cô y tá Hồ Lệ đã chứng kiến chuyện đó cảm thấy có khả năng, vậy rất có thể thực sự là Lâm Hữu.
Hồi đầu phân tích, anh đã cảm thấy đây không phải là một vụ buôn người.
Đây chính là điểm trùng khớp!
Anh đã sắp tìm lại được cô con gái Hạ Hạ của mình!
Tôn Hàn đột nhiên đứng nhìn về phía Liễu Y Y đang bận bịu ngoài kia, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Y Y à, sắp tìm được con gái chúng ta rồi!”
Gần ba giờ chiều, Tôn Hàn đến tìm Liễu Y Y ở đại sảnh rồi đưa chìa khoá xe cho cô, nói: “Tối nay, tôi phải tham gia một bữa tiệc, cô đón Đồng Đồng tan học hộ tôi nhé!”
Mọi người trong phòng làm việc dựng thẳng tai lên, đây không phải lần đầu tiên Tôn Hàn đến tìm Liễu Y Y, có vấn đề rồi đây.
Liễu YY không bận tậm nhiều, chi hỏi một cách vô thức: Anh đi một mình à?” So với các lãnh đạo cấp cao khác thì tổng giám đốc Tôn Hàn rất it khi tham gia các buổi tiệc rượu. “Cà Trân Hương nữa”. Cà. Trần Hương nữa u?
Sắc mặt Liễu Y Y bỗng trở nên khó coi.
“Sao thế?” Tôn Hàn khó hiểu hỏi.
“Không, không có gì! Anh nhớ về sớm, tôi không có ý gì đâu, vì anh phải về thì tôi mới về nhà được”.
Liễu Y Y cúi xuống như đang rất bận rộn, không rảnh để tiếp chuyện Tôn Hàn.
Tôn Hàn cũng không để ý nhiều, sau khi căn dặn rõ ràng thì anh không quấy rầy Liễu Y Y nữa.
Lúc này, Bạch Nhã ngồi cạnh sấn tới nhắc nhở: “Y Y này, cô phải cẩn thận đấy. Trần Hương được cả sắc lẫn khí chất, coi chừng cô ta quyến rũ sếp Tôn!”
Không phải Bạch Nhã đang khơi mào chuyện thị phi, mà Trần Hương luôn là một bông hoa trong công ti, không biết có bao nhiêu đồng nghiệp nam trong công ti có ý với cô ta.
Liễu Y Y giải thích: “Tôi với sếp Tôn có gì đâu, anh ta đi với ai không liên quan tới tôi”.
“Nói một đằng nghĩ một nẻo!”, Bạch Nhã tỏ ra là một người sành sỏi: “Nếu cô và sếp Tôn thật sự không có gì thì sao lúc nghe tin anh ấy đi dự tiệc với Trần Hương, mặt cô lại xị ra?”
“Hơn nữa, sếp Tôn còn thoải mái đưa chìa khoá xe cho cô đi đón con gái anh ấy, thế mà còn bảo không có gì?”
“Y Y, gì chứ riêng chuyện này thì cô không được lơ là đâu! Dù anh ấy có con riêng, nhưng chỉ cần anh ấy ngoắc tay một cái là có cả đống phụ nữ lao đến xin chết ấy chứ!”
“Được rồi, đừng nói nữa, làm việc đi!”, Liễu Y Y thấy hơi nóng ruột. Bây giờ, cô ấy mới ý thức được là hình như Tôn Hàn đã dần có vị trí trong lòng mình rồi.
Nhưng ngày xưa, chính Tôn Hàn đã hại cô ra nông nỗi này, sao cô có thể thích anh được?