Sắc mặt của những người khác trong hội trường cũng khác lạ, họ không biết Lý Anh bị làm sao. Vừa nãy vẫn còn rất ổn, lúc này sắc mặt lại vô cùng tệ, cứ như nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt là hai tay Lý Anh còn nắm chặt xe lăn, bất giác run rẩy.
Tôn Hàn đi từng bước tới. Anh dừng ở chỗ cách Lý Anh không xa, khẽ híp mắt.
“Anh họ, người em nói chính là anh ta! Anh ta là Tôn Hàn, chẳng là cái thá gì mà cũng dám xưng là bạn anh, đúng là không tự biết mình là ai, anh ta mà cũng xứng sao?”
Lý Ngọc Hoan muốn hạ nhục Tôn Hàn, tốt nhất là khiến Tôn Hàn không còn chốn dung thân trước mặt Thẩm Tri Thu, thế nên cố tình nói rất khó nghe.
“Im mồm!”, Lý Anh lạnh lùng thốt ra hai chữ, gã nhìn chằm chằm Tôn Hàn.
“Anh họ, anh…”
“Tôi bảo cậu im mồm!”
Thấy Lý Ngọc Hoan có mắt như mù, Lý Anh cuối cùng cũng bùng nổ. Gã gào lên khiến cả hội trường đều nghe thấy.
Bầu không khí liền trở nên tĩnh lặng không tiếng động.
Lúc này ai cũng có thể nhận ra, Lý Anh vì một người ngoài mà quát em họ mình.
“Anh họ, anh quát em làm gì! Cho dù anh ta là bạn anh thì em mới là em họ của anh mà!”, Lý Ngọc Hoan vô cùng uất ức.
Trước mặt mọi người mà bị quát như vậy, hắn làm sao mà không uất ức cho được?
“Tôi bảo cậu im mồm là vì muốn tốt cho cậu đấy!”
Nào ngờ Lý Anh lại gằn giọng nói.
Mọi người còn chưa kịp hiểu ý câu nói đó thì Lý Anh đã nói: “Cậu Tôn, Ngọc Hoan còn nhỏ không hiểu chuyện. Cậu, cậu đừng so đo với nó!”
Ầm!
Nghe thấy vậy,tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Đường đường là cậu chủ Lý Anh mà lại xưng là cậu với một Tên Hàn không rõ lai lịch.
Đây là một kinh ngữ thể hiện hàmýtên trọng!
Trương Tinh Tinh cùng sừng sở,sau đó vệ cùng khiếp sợ
Chị ta cứ nghĩ rằng Tôn Hàn ở cạnh Thẩm Tri Thu cũng chỉ hơi đẹp trai một chút thôi, giống như mấy tên đẹp mặt đi ăn bám phụ nữ. Thế nên lúc ở bên sông, chị ta mới dám nói những câu xấc xược như vậy.
Bây giờ chị ta vô cùng sợ hãi!
“Anh họ, anh điên rồi sao? Anh ta là cái thá gì mà anh lại phải hạ mình đến vậy?”
Lý Ngọc Hoan nghi ngờ não anh họ mình bị teo lại rồi.
Khuôn mặt Lý Anh không ngừng co giật, nếu như không phải do không tiện cử động thì gã thực sự muốn tát cho Lý Ngọc Hoan mấy cái.
“Lý Anh, xem ra anh hồi phục cũng nhanh đấy”.
Tôn Hàn đột nhiên thốt ra một câu.
Nhưng khi Lý Anh nghe thấy thì liền run lẩy bẩy: “Cậu, cậu Tôn, tôi…”
Dù đã hơn một tháng nhưng cảnh tượng gã bị đánh gãy chân vẫn như mồn một trước mắt.
Gã rất sợ nó sẽ tái diễn.
“Không cần phải sợ, lần này tôi tới chỉ là đi cùng với Tri Thu thôi. Dù sao thì cậu Hoan cũng nhiệt tình mời như vậy, từ chối cũng không ổn. Tôi là người ân oán rõ ràng, nếu như đã đánh gãy chân anh thì ân oán giữa chúng ta cũng đã được giải quyết xong. Tất nhiên, nếu như anh muốn báo thù thì lúc nào tôi cũng sẵn lòng!”
Ầm ầm!
Cả hội trường chết lặng.
Khi đi thành phố Giang Châu, đôi chân Lý Anh đã bị đánh gãy.
Còn về việc đó là ai mà to gan như vậy, dám đối xử với cậu Anh như vậy thì đó là một câu đố.
Nhưng bây giờ tất cả đã rõ ràng.
Đó chính là Tôn Hàn không rõ lai lịch.
Nếu như điều này không đủ chấn động, vậy thì chấn động hơn cả là Tôn Hàn đánh gãy chân Lý Anh xong mà lại chẳng làm sao cả.
Diêm Vương sống nhà họ Lý không biết hay là không định báo thù cho Lý Anh?
Chắc chắn là vế sau!
Hơn ba mươi người trong hội trường lúc này đều nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt kính sợ.
Cho dù là Thẩm Tri Thu cũng vậy.
“Không, không dám. Cậu Tôn, tôi đâu dám báo thù, chuyện đó là do tôi tự chuốc lấy, chỉ cần cậu Tôn tha thứ cho tôi là được”.
Giọng điệu Lý Anh vô cùng hèn mọn, thực sự đã bị khuất phục.
Lý Ngọc Hoan dù không phục nhưng cũng không dám nói nửa câu.
Dù hắn có kiêu ngạo đến đâu cũng không thể sánh bằng Lý Anh được.