Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha, đúng rồi đấy, chuyện nên làm nhất trong đời người phụ nữ là chọn một tấm chồng tốt. Chuyện này không thế nói vội hay không vội, mà còn phải xem duyên số. Có những lúc duyên phận đến rồi, có muốn ngăn cũng không ngăn được. Tôi nghĩ người trẻ tuổi như mấy đứa, nên giao lưu với nhau nhiều hơn”.


“Giày có hợp với chân hay không, phải đi thử mới biết. Người này có tốt hay không, không giao lưu làm sao mà rõ được?”


“Con trai à, mẹ đang nói con đấy. Cũng không nhỏ nữa, bình thường chỉ lo làm ăn kiếm tiền, đến khi nào mới chịu giao lưu kết bạn đây! Con xem, cô Thẩm đã duyên dáng cởi mở thế này, hay là con kết bạn Wechat với cô ấy đi, có thời gian thì trò chuyện với nhau”.


Dương Dung vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Từ Tiểu Bân, như đang muốn nói “mẹ chỉ có thể giúp con đến đây thôi”.


Từ Tiểu Bân vẫn hơi do dự, chuyện này hình như đường đột quá.


Người nổi tiếng mà dễ dàng kết bạn Wechat đến thế ư?


Ngộ nhỡ Thẩm Tri Thu không đồng ý thì ngượng lắm.


“Kết bạn Wechat à, được chứ!”, không ngờ Thẩm Tri Thu lại vui vẻ nhận lời ngay.


Lần này Từ Tiểu Bân đã nhanh nhảu lấy điện thoại ra, mở giao diện Wechat rồi sốt sắng hỏi, “Cô Thẩm quét mã tôi hay tôi quét mã của cô?”


Giờ thì đến lượt Thẩm Tri Thu khó xử.


Không phải Tôn Hàn sao?


Cô ấy nhìn thấy Dương Dung nháy mắt ra hiệu, thậm chí cũng nhận ra ẩn ý trong lời nói của bà ta, ấy chẳng phải là đang ám chỉ Tôn Hàn sao? Còn bảo suốt ngày chỉ lo làm ăn kiếm tiền, cũng là ám chỉ Tôn Hàn mà.


Cô ấy và Tôn Hàn cũng kết bạn Wechat với nhau rồi, nhưng nếu Dương Dung đã nói thế, thì làm vài động tác giả vờ thêm bạn cũng được.


Vấn đề là sao đối tượng lại biến thành Từ Tiếu Bân rồi?


“Cô Thẩm à, có chuyện gì sao? Cô không biết đâu, con trai tôi hay xấu hổ lắm, ngoại trừ bạn bè làm ăn, nó sẽ không tuỳ tiện chủ động kết bạn Wechatl”, Dương Dung lại đổi cách khen ngợi Từ Tiểu Bân.


Mấy câu lo làm ăn kiếm tiền đấy, đều là bà ta dát vàng lên mặt con trai mình thôi.


Dương Dung đã nghĩ kĩ rồi, chỉ cần Thẩm Tri Thu có thiện cảm với Từ Tiểu Bân, dù phải cầu xin Tôn Hàn cho tiền, bà ta cũng phải biến Thẩm Tri Thu thành con dâu của mình!


Vừa có xe thể thao vừa có tiền tiêu xài, bà ta không tin Thẩm Tri Thu sẽ không động lòng trước Từ Tiểu Bân.


Con dâu nhà nào mà chẳng phải lừa về.


Một khi đã đăng ký kết hôn, dù Thẩm Tri Thu có biết bản tính của Từ Tiểu Bân thì đã sao?


Thôi được rồi, người làm mẹ như bà ta vì lo cho con trai nên lúc nào cũng nghĩ hơi xa.


Thấm Tri Thu cất giọng áy náy, “Không phải, dì à, cháu cảm thấy cháu và cậu Tôn hợp nhau hơn”.


ii tt


Ngay lập tức, khuôn mặt của Dương Dung và Từ Tiểu Bân đều ánh lên vẻ quái lạ. Bọn họ không ngờ Thẩm Tri Thu sẽ nói như vậy.


Hợp ý với Tôn Hàn? Thế thì đâu còn chỗ cho Từ Tiểu Bân nữa?


Trong lòng Từ Tiểu Bân như có một ngọn lửa đang bốc lên vậy. ông đây vất vả lắm mới xin được Hàn Thế Văn sắp xếp Thẩm Tri Thu ngồi chung bàn với họ, vậy mà cuối cùng lại biến thành kẻ kết duyên giúp Tôn Hàn?


Đồ chết tiệt nhà anh!


Thẩm Tri Thu lộ rõ vẻ khó xử, cô ấy làm sai mất rồi.


Nhưng bây giờ cô ấy buộc phải thanh minh, một người là em trai Tôn Hàn, một người là mẹ Tôn Hàn, nếu để họ hiểu nhầm mãi thì biết làm sao?


Dù có khó xử thì cũng chỉ là chuyện trước mắt thôi.


“Bảo con kết bạn Wechat kìa? Còn ngấn ra đấy làm gì?”, Dương Dung bực dọc trừng mắt nhìn Tôn Hàn. Bà ta hối hận lắm, hôm nay lẽ ra Tôn Hàn không nên đến đây.


“À, được”.


Tôn Hàn lấy điện thoại ra, vờ thêm bạn với Thẩm Tri Thu.


Không khí của bàn tiệc này đã mất sạch. Từ Tiểu Bân cứ có cảm giác những vị khách khác đang nhìn cậu ta bằng vẻ chế nhạo, chỉ muốn độn thổ cho xong.


Còn mấy phút nữa là buổi tiệc bắt


đầu.


Đúng lúc này, một người thanh niên mặc trang phục Trung Quốc lững thững bước đến. Vừa thấy người này xuất hiện, chú rể lập tức kéo cô dâu tiến lại đón tiếp.


“Anh Cung, sao anh đến trễ thế?”, Hàn Thế Văn nói bằng giọng vô cùng khách sáo.


Người vừa đến là Cung Ngạo. Tuy gã và Hàn Thế Văn không quá thân thiết, nhưng Hàn Thế Văn vì muốn Thẩm Tri Thu lên sân khấu phát biếu mà đưa cho gã năm trăm nghìn tệ, về tình hay lý thì gã cũng nên tham dự.


Cung Ngạo buột miệng đáp, “Công ty cỏ chút chuyện, cảm thấy hài lòng với khoản chi năm trăm nghìn này chứ? Thấm Tri Thu đâu?”


“Hài lòng, hài lòng. Cô ấy ở bên kia!”, Hàn Thế Văn tươi cười chỉ tay về phía Thẩm Tri Thu.


Cung Ngạo nhìn theo, thấy chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Tri Thu là một bóng lưng đàn ông trông khá quen, nhưng gã không nhớ đó là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK