“Nếu ông thực sự muốn tránh mặt Thiên Cửu môn thì đã chẳng ở lại tỉnh lỵ tỉnh Tây lâu đến thế. Tê Thiên Tại, trong bảy vị tướng của Thiên cửu môn năm xưa, chỉ còn Hàn Hướng Đông ở lại vất vả chèo chống, một người đã chết, một người thì mất tích. Ba người còn lại, giờ đã là Tam Vương vang danh Tây Nam!”
“ông là người cuối cùng!”
“Chẳng qua người mà ông đã chờ ròng rã mười năm đã qua đời, người xuất hiện lại là tôi, nên ông cảm thấy thất vọng đúng không?”
Tê Thiên Tại.
Một trong bảy chiến tướng của Thiên Cửu môn, người què Tê Thiên!
Ánh mắt sắc bén của Tôn Hàn nhìn thẳng vào Tê Thiên Tại, xen lẫn đôi chút phức tạp.
Thiên Cửu môn năm xưa toàn là nhân tài.
Người què Tê Thiên có thể xếp vào hàng ngũ bảy vị tướng, bản lĩnh không thua kém gì Lý Hắc Tử.
Nếu đọ sức, người có thể đánh thắng Tê Thiên Tại có lẽ cũng chỉ có Lý Hắc Tử và Tả Quân!
Vốn dĩ, Thiên cửu môn với đầy ắp nhân tài như vậy, lẽ ra sẽ rất hưng thịnh mới phải.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi Phó Văn Húc vào tù.
Như rắn mất đầu, mỗi người đều theo đuổi những thứ khác nhau.
Bảy vị đại tướng hùng mạnh nhất bảo vệ Thiên cửu môn ngày xưa, đã vì tư lợi mà tự vạch ra con đường riêng.
Tam Vương Tây Nam Tô Vấn Long, Lý Hắc Tử, Tả Quân đều nổi lên nhờ nền móng của Thiên cửu môn.
Người anh lớn trong bảy vị tướng đã mất do tuổi già, một người khác vì nản lòng mà đã cao chạy xa bay. Có lẽ, sẽ không quay lại nữa.
Còn Tê Thiên Tại là người đặc biệt nhất.
Dẫu què chân, ông ấy vẫn có thể chiếm một vị trí trong bảy vị tướng. Khi Thiên Cửu môn chia năm xẻ bảy, ông ấy cũng chẳng cần bất kỳ thứ gì cả.
Chỉ dùng mấy chục triệu tiền riêng của mình để mở một quán bar ở quận Đông Thành.
Quán đã mở được mười năm.
Và không dính dáng đến chuyện giang hồ kể từ dạo ấy.
Có rất nhiều người biết ông ấy đang chờ một người, ông ấy chờ Phó Văn Húc ra tù, đế gây dựng lại cơ đồ.
Nhưng sau mười năm, thứ ông ấy chờ được lại là tin tức Phó Văn Húc đã nhắm mắt xuôi tay. Có lẽ ông ấy cũng đã nản lòng thoái chí.
HỔ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Có ai ngờ, vị tướng oai phong lẫm liệt của Thiên cửu môn ngày xưa, bây giờ lại sa cơ đến mức ngay cả khoản tiền tháo dỡ quán bar cũng bị người ta
uy hiếp nuốt mất.
“Cậu Tôn à, cậu có nói bao nhiêu đi nữa thì cũng chẳng ý nghĩa gì. Năm xưa tôi dùng năm mươi triệu mua quán bar và miếng đất này, ngần ấy năm qua quán bar cũng đã giúp tôi kiếm tiền, bán nó đi với giá năm mươi triệu cũng không thiệt!”
“Hơn nữa, tôi đã hứa với con gái tôi rồi. Sau khi bán quán bar, chúng tôi sẽ rời khỏi tỉnh lỵ, đến một nơi bé nhỏ nào đó để sống quãng đời còn lại. Đã khiến cậu Tôn phải phí công đến đây rồi”.
Có lẽ Tê Thiên Tại đã thực sự nản lòng, giọng nói tựa như đã nhìn thấu hồng trần, không còn sắc bén nữa.
Tôn Hàn châm thuốc, từ tốn nói,
“Tuy Thiên cửu môn có quy tắc của Thiên Cửu môn, một khi gia nhập, sẽ không bao giờ được phép phản bội! Là
bậc nguyên lão của Thiên cửu môn, ông đã cống hiến rất nhiều cho Thiên cửu môn, cũng không làm gì có lỗi với Thiên Cửu môn cả”.
“Với ông, đáng lý ra tôi nên khoan dung mới phải. Chỉ là…”
Nói đến đây, Tôn Hàn chợt ngừng lại, nhìn Tê Thiên Tại bằng ánh mắt nghiêm túc, “ông thực sự cam lòng lui về ở ẩn sao?”
Cam lòng, không cam lòng?
Tê Thiên Tại nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đoạn tự giễu, “Cam lòng thì sao? Không cam lòng thì sao?”
“Thất thế rồi bị kẻ dưới bắt nạt. Ngày xưa, tốt xấu gì ông cũng đứng ngang hàng với Tô Vấn Long, nay lại bị một thuộc hạ cỏn con ức hiếp. Trong lòng ông không cảm thấy ấm ức sao?”, Tôn
Hàn hỏi.
Tê Thiên Tại nhìn Tôn Hàn rồi bật cười, “Tôi đã đến tuổi này rồi, còn so đo gì nữa chứ. Đợi đến khi tôi cầm năm mươi triệu rời tỉnh lỵ rồi thì sẽ không gặp Tô Vấn Long nữa, có gì mà không bỏ qua được?”
“Lối nghĩ cũng rất thoáng!”, Tôn Hàn khẽ gật đầu, “Vậy còn vợ ông thì sao? Nếu tôi không nhầm, vợ ông đã rời xa bố con ông đúng vào lúc ông rút khỏi Thiên Cửu môn”.
“Lúc đó, bà ấy khuyên ông nên tự gây dựng sự nghiệp riêng như đám người Lý Hắc Tử, nhưng ông không đồng ý. Ông cảm thấy làm như vậy có lỗi với Thiên Cửu môn, thà thầm lặng chờ Phó Văn Húc ra tù!”
“Điều này khiến bà ấy rất thất vọng. Bà ấy thích người què Tê Thiên hiển hách uy phong, chứ không phải là một ông chủ quán bar lặng lẽ, nên đã bỏ bố con ông mà đi”.