Ban đầu là Từ Tiểu Bân bị lừa, sau đó Từ Tiểu Bân lại kéo thêm cả nhà Dương Khai Phú bị lừa theo.
“Người dám làm việc này chỉ sợ là những tay sừng sỏ ở đó. Nếu cậu thực sự đi tìm bọn chúng thì nhỡ đâu bị bọn chúng ép cho tức nước vỡ bờ thì sao? Tôi thấy vẫn nên báo cảnh sát thì hơn”.
Chẳng cần đến tận nơi thì Thẩm Tri Thu cũng có thể đoán ra tên đầu sỏ ở Mục Thành chắc chắn không phải dạng tốt lành gì, cho nên cô không khỏi lo lắng cho Tôn Hàn.
“Nếu bọn chúng có bản lĩnh đó thì tôi lại càng thấy thú vị hơn đấy. Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu”, Tôn Hàn đáp rất thản nhiên, trong đôi mắt tràn đầy sự tự tin.
Như thể đang muốn nói anh còn chẳng coi mấy tên đó là cái đinh gì.
Thẩm Tri Thu cũng không tiện khuyên bảo tiếp, cô chỉ nói: “Vậy cậu phải cẩn thận nhé”.
“ừm”.
Sau đó, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Thẩm Tri Thu liếc nhìn Tôn Hàn nhiều lần, muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi.
Một lúc lâu sau, Tôn Hàn mới điềm nhiên nở nụ cười, nói: “Có việc gì thì cứ nói ra đi, chúng ta là bạn bè, không có chuyện gì là không thể hỏi được”.
“Cậu… cậu thực sự đã từng ngồi tù sao?”, nghe Tôn Hàn nói vậy, Thấm Tri Thu khó khăn lắm mới dám nói ra thắc mắc của mình.
Hôm nay lúc ở buổi hôn lễ, người đàn ông trung niên kia mở miệng ra là nói Tôn Hàn là tội phạm hiếp dâm. Thẩm Tri Thu thực ra không tin, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Tôn Hàn chẳng hề phủ nhận.
Nếu Tôn Hàn từng ngồi tù thì cô cũng không để ý lắm, nhưng nếu phạm phải tội kia thì đúng là khiến người ta ghét bỏ.
Tôn Hàn hơi cụp mắt xuống, cười khổ rồi mới ngẩng đầu lên thong thả đáp: “Đúng vậy, sáu năm trước tôi phạm tội cưỡng hiếp, sau đó ngồi tù sáu năm, vừa được thả ra cách đây không lâu”.
“Có phải cô cảm thấy không thể ngờ tới đúng không?”
Không ngờ… đó lại là sự thật.
Vẻ mặt Thẩm Tri Thu không giấu nổi sự thất vọng.
Sao Tôn Hàn có thể phạm phải tội đó được?
Hình tượng vĩ đại của Tôn Hàn trong lòng cô lúc này chính thức sụp đổi.
“Cậu, tại sao cậu…1
“Việc đó có ẩn tình phía sau, là do tôi bị người ta gài bẫy. Nhưng nếu nói về tội danh thì cũng không thể nói tôi bị oan, bởi tôi quả thực đã làm hại một cô gái”, Tôn Hàn thành thật trả lời.
Những việc này bình thường không cần thiết phải nhắc tới, nhưng một khi đã nhắc tới rồi thì cũng không cần thiết phải giấu giếm.
“Vậy cô gái đó giờ ra sao rồi?”
“Cô ấy sống cũng tốt, nếu có duyên thì tôi sẽ cho cô ấy một danh phận”.
“Tôi hiểu rồi”, Thẩm Tri Thu cố gắng giấu vẻ buồn rầu đáp.
Trong trường hợp đó, tội của Tôn Hàn cũng không phải là không thể tha thứ được, nhưng anh đã mắc nợ một người phụ nữ.
Với tính cách của Tôn Hàn, đương nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm.
Mà Thẩm Tri Thu thực sự không nghĩ ra trên đời này lại có cô gái nào đi từ chối một người đàn ông như Tôn Hàn.
Mới quen anh chưa lâu nhưng Thẩm Tri Thu cho rằng Tôn Hàn là người đàn ông có thể gọi là “hoàn mỹ” trên Trái Đất này.
Chỉ tiếc là, có vẻ như cô và anh lại không có mối lương duyên này.
Buổi tối.
Chiếc Maybach đen bóng đỗ ngoài cửa khách sạn, Tôn Hàn cùng Dương Dung và Từ Tiếu Bân đi ra khỏi khách sạn.
Chiếc A8 mà Từ Tiểu Bân lái tới, Tôn Hàn đã tra ra là do một người có biệt danh là anh Hố ở Mục Thành thuê cho. Cậu ta lái chiếc xe đó tới để ra oai, nhằm lừa gạt nhiều người đầu tư vào nguyên thạch. Chiếc xe đó đã bị Từ Khang Niên cho người lái đi mất rồi.
Sau đó thì có lẽ là giao lại cho cảnh sát.
“Tôn Hàn, bọn bác quyết định sẽ về Mục Thành với cháu một chuyến! Cháu đừng hiểu lầm, không phải bọn bác không tin cháu mà là bị lừa nhiều tiền như vậy, nếu không đi thì trong lòng không yên”, Dương Khai Phú lo lắng giải thích.
Có lẽ sau khi rời khỏi hôn lễ không lâu, Dương Khai Phú đã gọi điện cho Dương Dung nói muốn đi Mục Thành nhưng lại sợ Tôn Hàn không vui nên trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Nhưng nếu không đi, mười lăm triệu tệ bị lừa đó không biết đi đâu thì làm sao mà ngủ nổi.
Lúc bọn họ tới khách sạn thì phát hiện ra Tôn Hàn có tới hai chiếc Maybach.
Như vậy, cả nhà Dương Khai Phú và Hàn Thế Văn đã nhận ra Từ Tiểu Bân chỉ là tên lừa đảo.
Đứa con trai thực sự đổi đời của Dương Dung là cậu con trai nuôi Tôn Hàn.
Đặc biệt là cậu chủ như Cung Ngạo còn phải khom lưng uốn gối trước Tôn Hàn, điều đó còn chưa đủ để chứng minh sao?