“Anh, anh không muốn tìm thấy đứa con gái của anh và Liễu Y Y sao? Tôn Hàn, chỉ cần anh tái hôn với tôi, tôi đảm bảo sẽ không can thiệp vào chuyện cá nhân của anh. Chỉ cần tôi vẫn là vợ chính thất của anh, anh muốn bao nuôi Liễu Y Y tôi cũng không quan tâm!”, Lâm Mỹ Quyên vội vàng nói.
Tôn Hàn liền bật cười. Người phụ nữ này khiến anh càng ngày càng thấy ghê tởm, vì tiền mà cô ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì được, cái gì cũng có thể nói ra được sao?
“Lâm Mỹ Quyên, nếu cô đòi gặp tôi để nói những chuyện này thì chúng ta không cần nói nữa! Nếu cô nói cô đã sám hối, muốn bồi thường cho tôi thì tôi có hứng thú nghe đấy!”
“Chúng ta tái hôn, sau này tôi một lòng một dạ đối xử tốt với anh, chẳng phải đó chính là sự bồi thường tuyệt vời nhất sao?”, Lâm Mỹ Quyên nói như lẽ đương nhiên.
Lúc nói câu đó, Lâm Mỹ Quyên còn đưa tay ra định nắm tay Tôn Hàn như đang níu giữ lấy cuộc hôn nhân ngày xưa.
Nhưng Tôn Hàn lại hất tay cô ta ra chẳng hề khách sáo: “Lâm Mỹ Quyên, đủ rồi đấy. Xem ra cô vẫn chưa sám hối nhỉ. Nhưng nói thật, cho dù cô có sám hối thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô việc cô khiến Y Y và con gái bị chia cắt bao nhiêu năm như vậy đâu!”
“Giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả. Cô hãy quay về lo liệu chuyện công ty bất động sản Phong Quyên chuẩn bị lên sàn chứng khoán đi, nhanh chóng vào! Tuy chỉ là thứ hư ảo nhưng tôi đã đồng ý đưa công ty lên sàn chứng khoán thì sẽ làm được, để cho cô nở mày nở mặt một chút!”
“Sau đó tôi sẽ bắt đầu tính sổ!”
“Tôn Hàn, anh đã bị con hồ ly tinh Liễu Y Y làm che mờ tâm trí rồi, tôi mới là người vợ mà anh cưới hỏi đàng hoàng!”, Lâm Mỹ Quyên không cam lòng hét lên.
“Chúng ta đã ly hôn rồi, tôi với Liễu Y Y làm sao cũng không liên quan đến cô!”
“Không liên quan đúng không? Được, vậy cả đời này anh đừng hòng gặp lại con gái của anh và Liễu Y Y!”, vẻ mặt Lâm Mỹ Quyên vô cùng độc ác.
“Lâm Mỹ Quyên, cô đừng giả vờ nữa. Cô nghĩ tôi không biết sao, Đồng Đồng chính là đứa con gái Hạ Hạ của tôi và Y Y!”
Tiếc là một câu nói của Tôn Hàn đã khiến trái tim cô ta rơi vào tận vực sâu.
“Không phải!”, ánh mắt Lâm Mỹ Quyên lóe sáng, sau đó phủ nhận rất kiên quyết.
“Tôi đã đi giám định huyết thống rồi!”
“….”
Cuối cùng Lâm Mỹ Quyên không thể nói gì được nữa.
Vẻ mặt cô ta vô cùng bối rối.
Tôn Hàn lấy một điếu thuốc ra ngậm trong miệng, sau đó từ từ nói: “Lâm Mỹ Quyên, vì sao cô luôn cảm thấy trên đời này chỉ có cô là thông minh, những người khác đều chỉ là công cụ nằm trong lòng bàn tay cô chứ?”
“Cô nghĩ rằng cô đã nắm được bí mật của tôi nên có thể uy hiếp được tôi sao?
“Lâm Mỹ Quyên, cô có thể thành thật một chút được không, để tôi thấy rằng con người cô còn có thể sửa đổi được?”
Anh nói một hồi khiến Lâm Mỹ Quyên không thể phản bác được.
Lợi thế lớn nhất của cô ta giờ cũng đã bị vạch trần, cô ta còn gì có thể uy hiếp Tôn Hàn được chứ?
“Tôi hỏi cô, Đồng Đồng là con gái của tôi và Liễu Y Y, vậy còn con gái của tôi và cô đâu?”
“Con bé…”
Lâm Mỹ Quyên hoảng loạn suy nghĩ, sau đó lắp bắp nói: “Con bé, con bé được tôi gửi nuôi ở chỗ người khác rồi. Tôn Hàn, con bé ngoan lắm, anh không muốn gặp nó sao?”