Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyền lực của anh trai Từ Tiểu Bân sao lại lớn đến vậy?


Cậu ta có một người anh ghê gớm đến thế, sao lại không nói sớm chứ!


Chuyện này thì Tạ Lão Hổ trách nhầm Từ Tiểu Bân rồi. Từ Tiểu Bân hoàn toàn không biết Tôn Hàn có địa vị ra sao ở sáu tỉnh Tây Nam.


Đã đi đến bước này rồi, Hà Đông là chỗ dựa duy nhất của Tạ Lão Hổ, hắn ta đành gọi điện cho Hà Đông thôi.


Trong lúc ấy, thi thoảng hắn ta lại liếc nhìn Tôn Hàn và La Thông, nỗi bất an trong lòng cũng lớn dần. Hắn ta gọi điện cho Hà Đông, vậy mà hai người họ lại chẳng hề lo lắng chút nào.


Đó cũng chẳng phải cách người ta phô trương thanh thế.


Trừ phi, họ có bản lĩnh thực sự.


Mười mấy giây chờ đợi, tựa như cả thế kỷ đối với Tạ Lão Hổ.


Cuối cùng, một giọng nói đầy uy nghiêm cũng vang lên trong điện thoại.


“Tạ Tuấn!”


Tạ Tuấn là tên thật của Tạ Lão Hổ.


“Cậu cứu cháu với, cháu gặp…”


“Không cứu nổi cháu. Tạ Tuấn, tự tạo nghiệt sẽ không sống yên ổn. Cháu lấy số tiền không nên lấy, mạo phạm người không nên mạo phạm, cậu không cứu được cháu. Cháu vẫn nên… ngoan ngoãn cầu xin cậu Tôn tha cho cháu thì hơn”.


“Cậu à!!”


Nếu Hà Đông còn không cứu được, vậy ai có thể cứu hắn ta bây giờ?


Giây phút này, mọi sự tự tin của Tạ Lão Hổ đã mất sạch. Hắn ta đã cảm nhận được thế nào là tai hoạ ập đến.


Điện thoại đã cúp rồi.


“Rốt, rốt cuộc cậu là ai, mà lại có thể khiến cậu tôi khoanh tay đứng nhìn như thế?!”, Tạ Lão Hổ khổ sở hỏi.


Dù có chết, cũng nên để hắn ta chết một cách rõ ràng.


“Anh không có tư cách biết tôi là ai. Nhưng anh có thể biết người đã đánh tiếng với Hà Đông là ai. Đó là Hàn Hướng Đông!”


“Là anh ta?!”, Tạ Lão Hổ kêu lên thất thanh.


Tên Tôn Hàn này có thể nhờ vả cả Hàn Hướng Đông, thảo nào cậu của hắn ta không dám nhúng tay vào nữa.


Hai cái tên có chung một chữ “Đông”, cậu của hắn ta còn thuộc thế hệ đi trước Hàn Hướng Đông.


Nhưng xét về năng lực, cậu của hắn ta cũng chỉ đủ tư cách ăn một bữa cơm với Hàn Hướng Đông, mà còn phải xem người ta có vui vẻ nể mặt hay không mới được.


Chênh lệch rất xa!


Cái tên Hàn Hướng Đông ở tỉnh lỵ tỉnh Nam, chỉ cần là người hoạt động ở thế giới ngầm thì đều biết cả.


“Tôi…”


“Được rồi”.


Tôn Hàn không có hứng thú nghe Tạ Lão Hổ hối hận hay cầu xin gì nữa. Anh đứng dậy khỏi xô pha, đoạn cất tiếng dặn dò, “La Thông, nếu ngày mai anh ta không thể gom đủ hai mươi mốt triệu thì đưa đến đồn cảnh sát báo án”.


“Vâng!





Tạ Lão HỔ đã rơi vào tuyệt vọng.


Chỉ trong một đêm, bảo hắn ta tìm đâu ra hai mươi mốt triệu bây giờ?


Người như hắn ta đúng là có chút danh tiếng, nhưng tiêu xài rất lớn, cách kiếm tiền cũng không sánh bằng các ông chủ kinh doanh chính thống như La Thông, trong tay chẳng có mấy tiền.


Đừng nói là hắn ta không gom được tiền, dù có Hà Đông cũng không gom được.


Mười giờ sáng hôm sau.


Tôn Hàn đang xem đài truyền hình địa phương trong khách sạn, đúng lúc đang phát sóng vụ án đầu tư nguyên thạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK