“Cô, cô Phương!”
Người phụ nữ duyên dáng thanh lịch lại mạnh mẽ trước mặt Liễu Y Y, chính là thần tượng của cô!
“Cô Liễu không cần khách sáo. Mời cậu Tôn ngồi!”, Phương Minh Nguyệt khiêm tốn mời họ ngồi
Có Tôn Hàn ở đây, Phương Minh Nguyệt không dám không khiêm tốn.
“Chào cô Phương, lần này tôi mạo muội làm phiền vì muốn bàn bạc với cô về chuyện hợp tác giữa công ty và quốc tế Phong Hỏa. Không, không biết quốc tế Phong Hỏa đã chọn được đối tác chưa ạ?”, Liễu Y Y thấp thỏm mở lời.
Nếu quốc tế Phong Hỏa đã chọn được đối tác và ký hợp đồng, vậy mọi cố gắng của cô xem như vô ích rồi.
Điều khiến cô vui mừng chính là cái lắc đầu của Phương Minh Nguyệt, “Vẫn chưa”.
Thế thì tốt quá!
Liễu Y Y nhẹ nhõm thở hắt ra, đoạn nói tiếp, “Vậy cô Phương à, tôi hy vọng cô có thể nghiêm túc xem bản tài liệu này của tôi, và cân nhắc đề nghị của tôi về tương lai của hai công ty nhé”.
“Được, vậy cô vừa nói, tôi vừa xem!”
Phương Minh Nguyệt nhận bản tài liệu, khoé mắt liếc nhìn Tôn Hàn bên cạnh rồi giở ra xem.
Mới đầu Phương Minh Nguyệt cũng không để tâm lắm, còn nghĩ chỉ cần xem lướt qua rồi khen người đẹp của cậu Tôn vài câu trái với lòng, sau đó ký hợp đồng là xong.
Nhưng sau khi đọc được vài dòng, thái độ của Phương Minh Nguyệt đã nghiêm túc hơn hẳn.
Liễu Y Y cũng bắt đầu nói đến nội dung trong tài liệu, trọng tâm là tạo ra một thương hiệu mới, trở thành phương hướng chiến lược cho cả hai công ty.
“Cô Phương, cá nhân tôi đề nghị tạo ra một thương hiệu mới là vì làm như thế sẽ tránh được nguy cơ mất giá thương hiệu của quốc tế Phong Hỏa, hai công ty chúng ta cũng có thể dùng thương hiệu mới này để tiến ra cạnh tranh và mở rộng thị trường…”
“Đôi bên đều có lợi cả. Tôi hy vọng cô Phương sẽ nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này của tôi!”
Hùng hồn nói hết trong một hơi khiến khuôn mặt Liễu Y Y hơi ửng đỏ. Sau đó, cô nhìn Phương Minh Nguyệt bằng ánh mắt hồi hộp.
Lưca chọn của Phưông Minh Nguyệt sẽ quyết định mọi nề lực của Liểu Y Y có uống công vô ích hay không. Phương Minh Nguyệt chăm chú nhìn Liễu Y Y một hôi lâu, “Tài liệu này do cô viết, người đưa ra để nghị cũng là cô?” Liễu Y Y đáp. “Tài liệu này de một mình tôi hoàn thành, còn người đưa ra kiến nghị là tổng giám đốc của chúng tôi ạ!”
“Về việc tạo ra thương hiệu mới để tiến ra thị trường, chúng tôi cũng đã từng nghĩ đến, nhưng sau khi cân nhắc rủi ro thì ý định này đã không được thực hiện. Cô đã viết ra bản kế hoạch này thì hẳn đã biết rủi ro của nó. Nói cho tôi nghe xem!”, khi đã vào trạng thái tập trung, ở Phương Minh Nguyệt toát ra phong độ của một doanh nhân.
Liễu Y Y đáp, “Thành lập một thương hiệu mới đi kèm rủi ro rất lớn. Việc thị trường có thể chấp nhận hay không là một vấn đề cực kỳ quan trọng. Một khi không tạo được hiệu ứng thương hiệu, đồng nghĩa với việc tất cả công sức của mọi người đều đổ sông đổ bể! Nhưng…”
“Cô Phương à, chúng ta cũng phải tin tưởng một điều, bất cứ cơ hội nào cũng cần chúng ta đi trước bước đầu tiên. Thương trường là chiến trường, thương trường cũng là một canh bạc. Trên đời này, không có vụ làm ăn nào thắng chắc cả!”
“Quốc tế Phong Hỏa là chuẩn mực của ngành may mặc trong nước, sở hữu đội ngũ quảng bá, truyền thông hoàn chỉnh của riêng mình. Tuy thời trang Sâm Uy chúng tôi không sánh bằng quốc tế Phong Hỏa, nhưng cũng là một công ty lớn có danh tiếng trong nước, có năng lực sản xuất và nhà phân phối cố định. Chúng ta đều rất hoàn thiện”.
“Thiên thời địa lợi nhân hoà, chúng ta có cả! Nếu đã vậy, tại sao không cược một lần?”
“Nếu như thắng, thương hiệu mới mà chúng ta đang bàn với nhau, rất có thể sẽ trở thành thương hiệu dẫn đầu trong ngành may mặc trong nước!”
Những lời thuyết phục đầy hùng hồn, song chính Liễu Y Y không hề nhận ra mỗi một câu chữ của mình tựa như có ma lực làm lay động lòng người.
Có thể khiến người ta hừng hực niềm nhiệt huyết!
Có nhiều lúc, sự trỗi dậy của một đế chế kinh doanh xuất hiện chính từ những khoảnh khắc nhỏ bé này, chính vì đôi ba câu nói khiến lòng người phấn khởi này.
Bộp bộp bộp!
Sau mười mấy giây im lặng, tiếng vỗ tay của Phương Minh Nguyệt đã vang lên.
“Cụ thể việc chia cổ phần, ta sẽ bàn sau”.
“Giờ thì, tổng giám đốc Tôn, cô Liễu, hợp tác vui vẻ nhé!”