La Thông lạnh nhạt liếc nhìn Hoàng Tài một cái rồi nói: “Giới thiệu với cậu, vị này là Từ Khang Niên của bất động sản Thịnh Hạ của Giang Châu, đặc biệt tới chúc mừng cô Từ Hạ”.
“Chủ tịch Từ, đó chính là cô Từ Hạ”.
Từ Khang Niên của bất động sản Từ Hạ!
Là người đó sao?
Hoàng Tài trong lòng vô cùng kích động.
Giang Châu là thành phố lân cận với thành phố của ông ta nhưng GDP của thành phố này lại gấp nhiều lần GDP của thành phố mà ông ta đang sống.
Mà bất động sản Thịnh Hạ là công ty bất động sản hàng đầu ở Giang Châu.
Giá trị của công ty đó gấp hàng chục lần bất động sản Kinh Khoa của La Thông.
Chẳng trách La Thông lại nói người đó có quyền thế hơn ông ta gấp trăm lần!
Mặc dù có chút khoa trương nhưng cũng hợp lý.
Hoàng Tài lúc này không thể bình tĩnh được nữa.
Dù bất động sản Thịnh Hạ chỉ cần nhả cho ông ta một mối làm ăn thì chưa đến hai năm, tài sản của ông ta chắc chắn phải nhân lên gấp mười lần.
Danh tiếng của bất động sản Thịnh Hạ dù là những người sống dưới đáy xã hội như Dương Dung và Từ Tiểu Bân cũng biết tới.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Không thể ngờ được chủ tịch của bất động sản Thịnh Hạ lại tới tham dự hôn lễ của Hoàng Tài.
Mọi người bàn tán xôn xao, ai nấy đều cho rằng Hoàng Tài chẳng khác nào chuột sa trĩnh gạo.
“Chủ tịch Từ đến tham dự hôn lễ của Tiểu Hoàng, quả là niềm vinh hạnh tột cùng! Đúng là phúc phần của tôi..”
Hoàng Tài tự xưng là “Tiểu Hoàng”, hai tay thò ra muốn bắt tay.
Chỉ có điều, Từ Khang Niên lạnh lùng quét mắt qua ông ta, khiến Hoàng Tài sững lại.
“Cô Từ, chỉ là chút thành ý nho nhỏ, không có gì nhiều”.
Từ Khang Niên chẳng buồn để ý đến Hoàng Tài. Nói đúng hơn là coi ông ta như người vô hình. Từ Khang Niên đi tới trước mặt Từ Hạ, đưa ra món quà đã chuẩn bị sẵn.
Món quà được đặt trong hộp, bên trong là thứ gì không ai biết.
Nhưng một khi nhân vật đẳng cấp như Từ Khang Niên ra tay thì chắc chắn không hề rẻ.
“Tặng, tặng tôi sao?”, Từ Hạ ngơ ra như khúc gỗ, không dám tin nên lắp bắp hỏi lại.
“Đúng vậy, đây là món quà mà kẻ hèn này dành tặng cô, mong cô nhận lấy”.
Chỉ trước mặt Từ Hạ, Từ Khang Niên mới mỉm cười hòa nhã.
“Còn không mau cảm ơn chủ tịch Từ!”
Hoàng Tài vẫn chưa hiểu Từ Khang Niên có ý gì nhưng người ta đã nói vậy rồi thì bảo Từ Hạ nhận lấy là được rồi. Con gái, mau nhận lấy để
Được được rồi, Từ Hạ đồng ý theo bản năng, lúc này vẫn còn sừng sờ Còn đây là quà của tôi, mong cô Từ nhận chế
Lúc này, La Thông cũng vội vã đi tới, đưa ra món quà mà mình chuẩn bị.
Đã nhận quà của Từ Khang Niên thì đương nhiên cũng phải nhận quà của La Thông.
Từ Tiểu Bân mắt sáng như đèn ô tô. Dù ngốc đến đâu thì cậu ta cũng có thể đoán giá trị của hai món quà này ít nhất cũng phải hơn một triệu tệ.
Nếu như những thứ này rơi vào tay cậu ta thì tốt biết bao.
Hoàng Tài lúc này cũng cung kính đi tới, vẻ mặt đầy nịnh nọt nói: “Chủ tịch Từ, anh La, sắp đến giờ rồi, hay là chúng ta vào trong rồi nói”.
La Thông vẻ mặt hơi cổ quái, nhìn sang Từ Khang Niên như thể chờ xem ý ông ấy thế nào.
“Vào trong thì thôi không cần. Thực ra hai món quà vừa nãy chỉ là món khai vị thôi, còn món quà quý giá nhất không phải do chúng tôi tặng”.
“La Thông, mang quà của cậu chủ lên đây”.
Cậu chủ.
Cậu chủ nào vậy?
Không ít người tưởng mình nghe nhầm.
Đâu ra một cậu chủ vậy?
Lẽ nào Từ Khang Niên còn chưa phải nhân vật lớn nhất đến chúc mừng hôn lễ hôm nay. Chẳng lẽ ngay từ đầu họ đã hiểu lầm?
Không thể nào.
Sao có thể có nhân vật lớn hơn cả Từ Khang Niên đến đây được cơ chứ?
Đúng lúc này, hai vệ sĩ đứng ở cuối bước ra khỏi hàng, hai tay cầm một hộp quà làm bằng ngọc trắng quý giá bước tới.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, vệ sĩ kia giao chiếc hộp ngọc cho La Thông, La Thông đưa chiếc hộp đến trước mặt Từ Hạ lúc này đang không thể tin nổi.
“Cô Từ, đây là quà cậu chủ của chúng tôi tặng cô, nó gọi là Ngôi Sao Mộng Ảo. Cậu ấy hy vọng cô sẽ đeo nó lên”.