“ông Lý, ý của ông là thật sự không muốn quay lại Thiên cửu Môn à?”, giọng nói của Tôn Hàn có vẻ nham hiểm.
Lý Hắc Tử cười đáp: “Về thì cũng được thôi, nếu cậu có thể nhường vị trí của mình cho tôi thì tôi sẽ suy xét”.
Ý của Lý Hắc Tử rất đơn giản, muốn ông ta về thì phải cho ông ta làm chủ.
Tôn Hàn lập tức lộ ra nụ cười cổ quá rất sâu xa.
Anh thở dài nói: “ông Lý ơi là ông Lý, thật lòng mà nói thì tôi thật sự không hiểu tại sao ông lại thích củ khoang lang phỏng là chủ của Thiên cửu Môn đến vậy. Chưa đến hai tháng nữa là Giang Lệ xuống phía Nam rồi, mà người đứng đầu Thiên Cửu Môn sẽ chịu nạn đầu nước. Tôi đang muốn thoái vị lắm đây, còn ông thì lại thích ngồi vào vị trí đó”.
“Lẽ nào vị trí đó tốt đến thế sao?”
Lý Hắc Tử cũng cười nói: “Cậu đúng là đứng nói chuyện không thấy đau thắt lưng, có tốt hay không thì tôi đã ngồi đâu mà biết được? Giống như phụ nữ ấy, nhìn đẹp thôi chưa đủ, phải thử thì mới biết có hợp hay không”.
“Tôi muốn thử”.
Bầu không khí trong phòng có vẻ hoà thuận, nhưng thực chất thì sặc mùi thuốc súng.
Thái độ của Lý Hắc Tử rất cứng rắn, nếu không quay lại Thiên cửu Môn thì ông ta sẽ cắt đứt toàn bộ quan hệ, sau đó làm bá vương ở đế chế của mình.
Ngược lại thì phải cho ông ta làm chủ thì ông ta mới vẻ vang quay về.
Thật ra đây không phải vấn đề.
Nếu Lý Hắc Tử có tài thì Tôn Hàn sẽ vui vẻ nhường chỗ ngay.
Song, ông ta có xứng với vị trí này không?
Tôn Hàn chợt ngả người ra sau, sau đó đan mười ngón tay vào nhau rồi nghiêm túc nói: “ông Lý, ông nghĩ mình có thể ngồi vào vị trí ấy được không?”
“Cậu ngồi được thì sao tôi lại không?”, Lý Hắc Tử dang tay nhàn nhã khoác lên sofa rồi châm chọc hỏi lại.
“Tôi thì được, nhưng ông thì chưa chắc đâu”.
Tôn Hàn nhìn thẳng vào Lý Hắc Tử rồi nói: “Chưa nói tới chuyện Giang Lệ sắp xuống phía Nam, riêng nội bộ của Thiên Cửu Môn thôi ông cũng không xử lý được rồi, tin không?”
Thiên Cửu Môn giờ chia năm xẻ bảy, mà người tài giỏi vẫn không bớt đi.
Chưa tính đến các nhân vật đã tách riêng ra, riêng các ông trùm trong nội bộ là Thẩm Vấn, Kim Thất Lạc và Hàn Hướng Đông thôi cũng toàn những nhân vật khó đối phó rồi.
Giờ Lý Hắc Tử độc chiếm một phương, so về thế lực thì chẳng sợ gì mấy người kia.
Nhưng nếu ông ta thật sự muốn quay về Thiên cửu Môn để độc chiếm hết quyền lực bằng thực lực của mình thì chưa đủ!
“Vậy ý của cậu là cậu thì không sao
ư?”
“Nếu ông Lý có thể đứng về phe tôi thì tôi chắc chắn ít nhất sáu mươi phần trăm sẽ tập hợp hết thế lực của Thiên Cửu Môn lại trong một tháng”, Tôn Hàn vô cùng tự tin nói.
Nghe thấy vậy, Lý Hắc Tử bật cười ha hả rồi nói: “Tôn Hàn, nếu cậu đứng về phe tôi thì tôi cũng đảm bảo sẽ gom hết thực lực của Thiên cửu Môn lại trong vòng một tháng!”
Dù nói vậy, nhưng Lý Hắc Tử vẫn rất khâm phục Tôn Hàn.
Nếu nói Hàn Đông Quân nguyện bán mạng vì nể mặt Phó Văn Húc thì Tôn Hàn đã thu phục được Tả Quân chỉ bằng bản lĩnh của mình.
Mà bản lĩnh này không phải ai cũng có.
Song dù đánh giá cao là vậy, nhưng bắt ông ta phải khuất phục vì lý do này thì hơi bị khinh thường nhau quá.
Tôn Hàn lắc đầu cười nói: “Xem ra đàm phán thất bại rồi, vậy thì cũng chẳng còn gì để nói nữa”.
“Chúng ta đổi cách khác đi”.