“Không lẽ có vấn đề gì ạ?”, Vương Bách Xuyên bất an hỏi.
“Đương nhiên, vấn đề lớn là đằng khác!”
Đột nhiên ông Lôi trở nên kích động, mặt mày đỏ gay.
Vương Bách Xuyên mừng rỡ, lập tức tóm lấy cơ hội khích bác: “Anh giỏi lắm Tôn Hàn! Hợp đồng này chưa xử lý xong, lại lòi ra thêm một bản gây hại cho công ti tiếp! Tôn Hàn, anh tính sao đây? Nếu làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của ông Lôi, anh có chịu trách nhiệm nổi không?”
“Tôi cho cậu nói chưa?”
Nhưng điều khiến Vương Bách Xuyên bất ngờ là ông Lôi lại mắng hắn ta một cách không nể nang gì.
Điều này khiến hắn ta chẳng hiểu ra làm sao.
“Tôn Hàn, có đúng là cậu ký hợp đồng này không?”, ông Lôi hỏi lại.
Tôn Hàn bình thản đáp: “Là công của Liễu Y Y, nhưng người ký là tôi! Ông Lôi, bản hợp đồng này đã chứng minh tôi trong sạch chưa?”
“Rồi chứ!”
Ông Lôi đứng dậy rồi hô hào: “Vỗ tay!”
Mọi người: “…”
Chuyện gì vậy?
Nhưng ông Lôi đã có lời thì họ phải làm theo thôi.
Sau một tràng pháo tay, ông Lôi mới giải thích: “Có bản hợp đồng này rồi thì chắc chắn công ti thời trang Sâm Uy của chúng ta sẽ trở thành một trong các ông lớn đầu ngành trong vòng năm năm!”
“Tôn Hàn, tôi thay mặt công ti cảm ơn cậu!”
Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn là nói xong, ông Lôi còn cúi gập người xuống.
Ông ta là một trong ba lãnh đạo cấp cao Sâm Uy đấy, Tôn Hàn có tài cán gì chứ?
Vương Bách Xuyên nghệt mặt ra rồi lẩm bẩm: “Không thể nào?”
“Cậu tự xem đi! Vương Bách Xuyên, Lý Tông Đạo, hai người vô cớ đổ oan cho người khác, lát nữa hãy giải thích rõ ràng cho tôi! Suýt nữa làm tôi hiểu lầm Tôn Hàn rồi!”
Giờ nhìn nhóm Vương Bách Xuyên, ông Lôi chỉ thấy chán ghét.
Soạt!
Vương Bách Xuyên vồ lấy bản hợp đồng đầu tiên, sau đó đọc lướt thật nhanh.
Hai công ti cùng hợp tác để thúc đẩy nhãn hiệu mới, sau đó dùng nó để đánh vào thị trường hàng cao cấp ở trong nước.
Sao hắn ta lại không nghĩ ra cách này nhỉ?
Bản hợp đồng này quá xuất sắc!
“Vương Bách Xuyên, anh còn nhớ thoả thuận cá cược ban nãy không?”, Tôn Hàn nhắc nhở.
Liễu Y Y hào hứng ra mặt, cô muốn xem Vương Bách Xuyên có gọi tiếng bố này không.
“Sao? Định quỵt à?”, thấy vậy, ông Lôi chất vấn Vương Bách Xuyên.
Bây giờ, Tôn Hàn và Liễu Y Y đứng sau lưng anh đã là đại công thần của công ti, Vương Bách Xuyên đành chịu nhục thôi.
Mặt Vương Bách Xuyên nhăn nhó như ăn phải con ruồi, hắn ta rất muốn nói bản hợp đồng này chưa thể chứng minh Tôn Hàn trong sạch.
Nhưng những chất vất trên không hề có tính thuyết phục.