Ông chủ công ty Nghiêm Tống đã đến, Âu phục phẳng phiu không một nếp nhăn, tinh thần phấn khởi, tác phong nghiêm chỉnh.
Đây là một hình ảnh rất khác thường.
Từ Phúc Dương đến nhậm chức phó tổng giám đốc đã được nửa tháng. Về cơ bản, nhân viên cả công ty đều biết quảng cáo Long Thần hiện nay do Từ Phúc Dương phụ trách.
Còn ông chủ Nghiêm Tống đã thành bù nhìn từ lâu, hữu danh vô thực..
Lần nào Nghiêm Tống đến công ty cũng có bộ dạng như cà tím ướt sương, không hề có chút tinh thần nào.
Nửa tháng qua, Từ Phúc Dương khiến công ty trở nên rối tinh rối mù. Cũng chính vì điều này, không ít nhân viên kỳ cựu đã từng chinh chiến cùng Nghiêm Tống đã rút khỏi công ty.
Công ty đã đến bờ tuyệt vọng.
Nghiêm Tống nhìn người em vợ Từ Phúc Dương đang từ từ phá huỷ công ty mà mình đã tốn bao tâm huyết gây dựng, cảm thấy rất đau lòng.
Vì lẽ ấy, Nghiêm Tống mới mang đến cho người khác một cảm giác chán chường và già cỗi như vậy.
Cả người Nghiêm Tống không còn phong thái của người lèo lái quảng cáo Long Thần năm xưa nữa!
Nhưng hôm nay, phong thái ấy đã quay lại rồi.
Chẳng lẽ là vì thanh niên đang đi ngay phía trước ông ta?
Nhưng thanh niên kia ngoại trừ vẻ ngoài ưa nhìn thì hình như đâu có điểm gì đặc biệt nữa nhỉ?
“Thông báo cho tất cả quản lý cấp cao của công ty, đúng mười giờ sẽ tổ chức cuộc họp toàn thể!”, Nghiêm Tống ra lệnh khi đi ngang thư ký.
Cô thư ký này tên Từ Hy, cũng mang họ Từ, nhưng quan hệ với nhà họ Từ không gần lắm, thuộc dạng họ hàng đã quá năm đời.
Thế nhưng Từ Hy cũng là người của Từ Kim Kiều.
“Tổng giám đốc Nghiêm, chuyện tổ chức buổi họp này có cần hỏi ý phó tổng giám đốc Từ không ạ?”, Từ Hy lúng túng hỏi.
Nghiêm Tống lập tức nổi giận, vừa trừng mắt nhìn Từ Hy vừa gằn từng chữ, “Cậu ta là phó tổng giám đốc còn tôi mới là tổng giám đốc, tôi mở cuộc họp mà phải cần thông báo với cậu ta à?”
“Nhưng cô có thể liên lạc với cậu ta, cũng phải tham dự cuộc họp!”
Sau một lúc chất vấn và dặn dò Từ Hy, Nghiêm Tống mới nhìn sang Tôn Hàn bằng ánh mắt cung kính, “Cậu Tôn, xem ra Từ Phúc Dương vẫn chưa đến công ty. Hay là vào phòng làm việc của tôi ngồi một lát nhé?”
“Ừ”.
Rồi Tôn Hàn và Nghiêm Tống lần lượt bước vào phòng tổng giám đốc.
Ngay sau đó, cả đại sảnh văn phòng trở nên ồn ào.
“Mấy cô cậu có thấy hôm nay tổng giám đốc Nghiêm rất khác không?”
“Mạnh mẽ oai nghiêm, đây chính là khí khái của tổng giám đốc Nghiêm ngày xưa đấy!”
“Khí khái thì khí khái, nhưng bây giờ ai cũng biết Từ Kim Kiều muốn chiếm công ty làm của riêng, người ta là người nhà họ Từ, liệu tổng giám đốc Nghiêm có giành được không?”
“Nếu không giành được thì chắc tôi cũng không ở lại công ty được nữa. Cô không biết đâu, Từ Phúc Dương hay híp mắt nhìn tôi, trông gian lắm…”
“Cũng chưa chắc. Cô có thấy thanh niên trông rất quý tộc kia không? Tổng giám đốc Nghiêm còn gọi anh ta là ‘cậu Tôn’ đấy, có khi đó chính là chỗ dựa mà tổng giám đốc Nghiêm tìm được!”
“Ha ha, chỉ là một thanh niên thôi, có đấu lại nhà họ Từ không?”
Nhân viên ở đại sảnh công ty đều xôn xao bàn tán.
Còn Từ Hy đã đi sang một bên để gọi điện cho Từ Phúc Dương.
“Mới sáng sớm mà sao cưng đã gọi cho tôi thế?”, giọng nói lười nhác của Từ Phúc Dương vang lên từ bên kia đầu dây.
“Phó tổng giám đốc Từ, hôm nay tổng giám đốc Nghiêm đã đến công ty, khí thế ngời ngời, còn dẫn theo một thanh niên nữa, bảo là đúng mười giờ sẽ mở cuộc họp. Xem ra tổng giám đốc Nghiêm muốn giành lại quyền hạn đấy ạ!”
“Nghiêm Tống à, ha ha, có chị tôi ở đây, anh ta có thể làm nên trò trống gì được chứ? Thôi được rồi, tôi cũng muốn xem anh ta chơi trò gì. Để tôi gọi cho chị tôi”, Từ Phúc Dương rất dửng dưng.
Còn hai mươi phút nữa là đến mười giờ.
Tất cả quản lý cấp cao của công ty đều đã đến phòng họp.
Lúc này, Cố Đình cố tình mặc một bộ Âu phục tinh tươm và đang đứng ở bên ngoài cánh cửa thuỷ tinh, trong lòng hơi lo lắng.
Nhưng đã có rất nhiều nhân viên đã trông thấy Cố Đình – nhân tài được công ty xem trọng nhưng đã bị Từ Phúc Dương đuổi cổ.
Ai nấy đều thấy kỳ lại
Sau hôm nay Cế Đình lại về đây thể?
Không lẽ cô ấy đã thỏa hiệp với Từ Phúc Dương ?
Khó nói lắm nhé. Các cô nghĩ xem, ở Mục Thành này làm gì dễ kiếm được chỗ có lương tháng mấy chục nghìn tệ? Cố Đình thoả hiệp cùng là chuyện bình thường.
Vốn dĩ công ty không lớn lắm, những tiếng rì rầm nhỏ to của đám nhân viên, Cố Đình đều nghe thấy cả. Cô ấy đã có ý muốn ngoảnh đầu bỏ đi.