Lý Hắc Tử cũng rất tức giận, ngoài vùng Tây Nam thì không tính, nhưng chưa bao giờ ông ta bị khiêu khích đến mức này ở đây.
“Là ai?”
Lý Hắc Tử hỏi Đường Triều Bính.
“Ông Lý, là một chàng trai trẻ tên là Tôn Hàn”.
“Tôi không biết, từ khi nào mà vùng Tây Nam ta lại xuất hiện người này vậy? Nhưng có thể khiến những nhân vật có máu mặt như Từ Khang Niên, Chu Lão Lục và Thẩm Thương đứng về phe mình thì chắc cũng không đơn giản đâu đúng không?”
“ở vùng Tây Nam ta không có nhà họ Tôn nào khá có thế lực cả, hay từ nơi khác đến?”
Dù tức giận, nhưng Lý Hắc Tử không hề đánh mất lý trí.
Có thể người tên Tôn Hàn này là một cậu ấm không biết trời cao đất dày là gì, đồng thời cũng không biết Lý Hắc Tử ông ta là ai?
Nhưng Từ Khang Niên thì khác.
Chu Lão Lục thì không thể không biết được.
Đế có thể khiến những người này trở giáo đứng về phe Tôn Hàn thì chắc chắn phải có nguyên do gì đó.
Đến giờ, Đường Triều Bính vẫn còn đang thấy nghi hoặc về thân phận của Tôn Hàn, ông ta thành thật nói: “Tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ta có bối cảnh như thế nào, tôi chỉ biết là cậu ta có quen với ông Long thôi, ông ta nhận Tôn Hàn là cháu! Hay ông Lý đi hỏi ông Long xem sao?”
Ông Long!
Tô Vấn Long.
Cùng là tam vương ở Tây Nam nên Lý Hắc Tử chẳng lạ gì với cái tên này.
Nhưng ông ta lại lạnh giọng nói: “Giữa tôi và Tô Vấn Long chẳng có gì để nói cả, mà chắc có hỏi thì ông ta cũng không nói đâu. Thôi đi, bất kể cậu ta là ai, nhưng đã dám động đến cháu tôi thì đều phải trả giá, dù cậu ta có là hậu duệ của vị đó đi chăng nữa!”
Vị đó là ai?
Đường Triều Bính nghe ra ngay.
Đương nhiên Lý Hắc Tử đang nhắc tới Phó Văn Húc – ông vua của thế giới ngầm ở Tây Nam.
Tóm lại, chỉ có vị đó mới ngang ngược thê thôi, dù Tôn Hàn có là truyền nhân của người đó thì cũng chẳng là gì với Lý Hắc Tử cả.
“Thế thì chờ đến mai, kiểu gì Tôn Hàn cũng đến!”
Buổi tối, Lâm Mỹ Quyên thất thần đi về nhà.
Đường Minh Phong đang ngồi trên sofa chờ cô ta.
Thấy Lâm Mỹ Quyên về, anh ta đứng bật dậy rồi đi tới hỏi: “Sao thế? Tôn Hàn có đồng ý mai sẽ không đến làm loạn không?”
Lần này, để nghe ngóng thông tin về nơi ở của Tôn Hàn tại biệt thử Thương Sơn, Đường Minh Phong đã tốn không ít công sức.
Nhưng anh ta không đời nào bảo Lâm Mỹ Quyên đến tìm Tôn Hàn để hàn gắn, mà dặn cô ta bảo Tôn Hàn đừng đến gây rối vào ngày mai, khi bất động sản Phong Quyên chính thức đi vào hoạt động.
Đường Minh Phong biết rất rõ tính cách của ông nội mình, nếu công ty mà xảy ra chuyện gì thì vị trí người thừa kế của anh ta sẽ lung lay ngay.
Con cháu thuộc chi chính của nhà họ Đường có ba người, nhưng bây giờ anh cả và anh ba đều đã xảy ra chuyện.
Anh ta chính là sự lựa chọn duy nhất.
Nhưng nếu anh ta không để công ty ra mắt thuận lợi, thì thử thách coi như thất bại.
Nhà họ Đường đã dốc hết vốn liếng để đổi lấy kết quả này.
Chắc chắn ông nội sẽ chọn anh ta.
Nói cách khác thì ngoài anh ta ra, chẳng còn con cháu thuộc chi chính nào mà chọn nữa.
Nhưng con cháu đời thứ hai thì anh ta còn hai người chú ruột nữa.
Con cháu đời thứ tư thì anh cả của anh ta có một cậu con trai mười tuổi.
Xem chừng thì vị trí người thừa kế của anh ta khá vững chắc.
Nhưng nếu không thể trở thành người thừa kế, thì Đường Minh Phong chẳng còn chút giá trị nào cả.
Có lẽ sau này, anh ta sẽ phải sống những người tháng tự sinh tự diệt, bị nhà họ Đường quẳng ở thành phố Giang Châu không chút đoái hoài như trước kia.