Nếu Tôn Hàn đã quyết định như vậy thì Từ Khang Niên cũng không dám khuyên nữa.
“Thế lực ở thành phố Giang Châu vẫn quá mỏng, ông hãy sắp xếp đi, lên trên tỉnh nhậm chức Thứ trưởng Bộ Tài chính để dần dần mở rộng lực lượng. Khi nào thời cơ chín muồi thì ông có thể nhúng tay vào lĩnh vực bất động sản của tỉnh”.
Sau khi trầm mặc chốc lát, Tôn Hàn liền sắp xếp.
Tuy Từ Khang Niên không có bản lĩnh nổi trội nhưng làm việc rất chu đáo Ổn thỏa, hơn nữa vô cùng trung thành. Tôn Hàn định sắp xếp ông ấy ở bên cạnh mình.
Bây giờ trong nội bộ Thiên cửu môn có ba bộ phận.
Thứ nhất là bộ phận chiến đấu, chiêu nạp được rất nhiều cao thủ, phụ trách quản lý vấn đề vũ lực.
Thứ hai là bộ phận kinh tế, phụ trách mảng kinh tế của Thiên cửu môn.
Ngoài ra còn một bộ phận bí mật, là bộ phận đặc biệt thần bí nhất trong Thiên Cửu môn. Bộ phận này có thể can thiệp vào bất kỳ công việc gì, và đồng thời cũng có thể không can thiệp vào bất cứ công việc gì.
Nhưng bộ phận này không nằm trong quyền quản lý của Tôn Hàn mà là một vị tướng khác trong số bảy vị đại tướng của Tây Nam năm đó.
Đây cũng là vị tướng duy nhất còn sống không rời khỏi bộ phận bảy vị đại tướng của Tây Nam.
Tôn Hàn phải đi lên tỉnh mới có thế gặp được người này.
“Tôi biết rồi ạ!”, vẻ mặt Từ Khang Niên khó mà che giấu được sự kích động.
“Được rồi, năm nay không phải là một năm bình yên, tôi còn chưa chắc đã đứng vững được ở tĩnh chứ đừng nói gì là ông. Hãy cứ làm tốt việc của mình, đợi khi nào mọi việc ổn thỏa rồi thì kích động cũng không muộn”.
Tôn Hàn còn chưa đợi Từ Khang Niên kích động xong đã dội ngay một chậu nước lạnh.
Thiên Cửu môn cả nội bộ và bên ngoài đều có những vấn đề nan giải, hơn nữa Giang Lệ sẽ tiến xuống phía Nam vào tháng Tư theo đúng kỳ hẹn.
Nếu không ngăn chặn được thì cả Thiên Cửu môn đều sẽ biến mất.
Bây giờ những quyền thế hay tiền tài đều chỉ như gió thổi mây trôi, phải bình an qua được năm nay thì mới có thể tính tiếp được.
“Tôi tin cậu chủ!”, Từ Khang Niên hùng hồn nói.
“Ha ha”.
Chẳng mấy chốc mà mấy ngày đã trôi qua. Đến buổi chiều ngày mồng bảy, Tôn Hàn lái xe đến dưới nhà Liễu Y Y.
Hai ngày trước, Tiết Lan đã đồng ý sẽ đi với Tôn Hàn. Ngày mai là lề mừng thọ tám mươi tuổi của mẹ bà ấy, cũng chính là bà ngoại của Liễu Y Y.
Nhưng đi xe phải mất mấy tiếng đồng hồ, ngày mai mới xuất phát thì không thể kịp được.
Thế nên bà ấy đã hẹn sẵn thời gian, buổi chiều hôm nay sẽ đi luôn cho đỡ vội.
Chuyến đi này Đồng Đồng cũng sẽ đi theo, Từ Hạ thì không đi.
Sau ngày mồng bảy, Từ Hạ sẽ phải đến trường để chuẩn bị. Đến ngày mười lăm thì học sinh sẽ bắt đầu đi học, đến lúc đó Từ Hạ sẽ chính thức bắt đầu dạy học.
Hai ngày này cô ấy phải nghỉ ngơi thật tốt.
Tiết Lan không phải là một người quá chú trọng việc ăn diện, nhưng hôm nay bà ấy cũng mặc một bộ quần áo thuê hoa, trông rất rạng rỡ hút mắt.
Nhưng Tiết Lan thấy không quen chút nào, bà ấy hơi bối rối.
“Lái xe đi”.
Liễu Y Y ôm Đồng Đồng ngồi lên xe, sau đó Tiết Lan cũng ngồi vào, Liều Y Y liền nói như vậy.
“Đi thôi!”, Tôn Hàn mỉm cười.
Một giờ chiều xuất phát, đến khoảng chín giờ tối mới đến nơi.
Họ khá may mắn, không bị tắc đường.
Sau khi vào thành phố Tế Bắc thì họ gặp một khách sạn, trông hình thức cũng khá ổn. Tôn Hàn liền lái xe đi vào trong bãi đỗ xe của khách sạn, sau đó anh thuê ba căn phòng để ở.
Nhưng khá bất ngờ là Đồng Đồng lại không ở cùng phòng với Liễu Y Y mà lại muốn ở chung với Tiết Lan.
Có thể thấy Tiết Lan vô cùng thích Đồng Đồng, không hề vì Tôn Hàn mà xa cách cô bé.
Lúc này Liễu Y Y vẫn đang giấu bà ấy chuyện Đồng Đồng là con gái của mình. Khi nào Tiết Lan mà biết chuyện này thì không biết sẽ cưng chiều cô bé đến mức độ nào nữa.
Sau khi vào phòng, Tôn Hàn tắm rửa sạch sẽ. Khi anh đang định đi ngủ thì Liễu Y Y gọi đến.
“Đã muộn thế này rồi, em có chuyện gì sao?”
Sau khi tắm rửa xong thì đã gần mười giờ tối rồi. Tôn Hàn hơi kinh ngạc, đã giờ này rồi mà Liễu Y Y còn gọi điện cho anh.
“Tôi muốn ra ngoài đi dạo chợ đêm, anh đi với tôi nhé. Nếu anh mệt quá thì thôi”, giọng Liễu Y Y vang lên.
“Được, đế anh thay quần áo đã”.
Tôn Hàn đồng ý ngay không hề do
dự.