Giờ cô ta không thể làm gì Đường Minh Phong được nữa.
Hiện giờ, cô ta chỉ có thể nghĩ đến Tôn Hàn thôi.
Chỉ còn duy nhất một cách để đòi cổ phần của công ty về.
“Không còn gì ư? Cô đánh giá bản thân hơi cao đấy. Ý định của tôi là để cô còn thảm hơn cả không còn gì cơ”.
“Còn việc Đường Minh Phong đã nắm giữ hết cổ phần của công ty cũng là trái đắng do cô tạo ra, chứ không liên quan đến ai cả”.
Điều khiến Lâm Mỹ Quyên thấy thất vọng là Tôn Hàn không còn chút lòng thương cảm nào, hơn thế còn chẳng mảy may quan tâm cổ phần của Phong Quyên đang nằm trong tay ai.
Nhưng Tôn Hàn là cọng rơm cuối cùng Lâm Mỹ Quyên có thể bám víu, nên cô ta không thể bỏ qua được.
Lâm Mỹ Quyên điên loạn nói: “Một khi Phong Quyên lên thị trường, giá trị có thể lến tới hàng chục tỷ! cả một công ty hàng chục tỷ bày ra trước mắt, lẽ nào anh không động lòng ư?”
“Tôn Hàn, chỉ cần anh giúp em, em sẽ có cách đòi lại hết cổ phần ở đó rồi chúng mình chia đôi”.
Tôn Hàn vẫn bình thản đáp: “Tôi không có hứng thú”.
“Em không tin!”
Lâm Mỹ Quyên hung dữ gào lên: “Tôn Hàn, đúng là anh có tiền thật, nhưng những mười tỷ đó, làm gì có chuyện anh không hứng thú?”.
“Anh nghe em nói này, dù em đã chuyển nhượng hết cổ phần cho Đường Minh Phong, nhưng pháp nhân là anh, chính anh mới là người sở hữu cổ phần của Phong Quyên”.
“Chỉ cần chúng mình tái hôn, anh có thể lấy lý do không đồng ý chuyển nhượng để tố cáo Đường Minh Phong, đến lúc ấy, chắc chắn chúng ta sẽ thắng”.
“Tôn Hàn, khi ấy tất cả mọi việc mà nhà họ Đường làm sẽ biến thành quà cưới cho mình! Bất động sản Phong Quyên sẽ là của chúng ta”.
Lâm Mỹ Quyên càng nói càng hăng, trên gương mặt chứa đầy cảm giác hài lòng về khát vọng sở hữu Phong Quyên cùng ước mơ trở thành nữ tỷ phú.
Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên lúc này rồi ngưng cười, lắc đầu nói: “Đủ rồi, cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa”.
“Nằm mơ giữa ban ngày?”, sắc mặt của Lâm Mỹ Quyên hơi cứng đờ: “Cái gì mà mơ giữa ban ngày, em nói thật đấy! Chỉ cần em chứng minh được công ty là của anh thì em không còn quyền điều hành công ty nữa, hợp đồng chuyến nhượng cổ phần của em cho Đường Minh Phong cũng không còn giá trị, như vậy…
Như vậy thì sếp của Phong Quyên đương nhiên là Tôn Hàn.
Còn cô ta và Tôn Hàn sẽ tái hôn và trở lại mối quan hệ vợ chồng, đương nhiên cô ta sẽ có một nửa tài sản của anh.
Bao gồm cả căn biệt thự này. Nghĩ thôi cô ta đã thấy hứng khởi
“Tôi tự có cách đòi lại công ty của mình, không cần dùng cách của cô, còn cô thì cứ sống vui vẻ với Đường Minh Phong đi!”
“Được rồi, cô về đi”.
Tôn Hàn lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Anh chẳng buồn đả kích Lâm Mỹ Quyên nữa.
Đúng ra mà nói thì cách của Lâm Mỹ Quyên cũng có hiệu quả.
Nhưng nhà họ Đường đâu có ngu ngơ để mặc cô ta muốn làm gì thì làm.
Hơn nữa, Tôn Hàn không muốn cùng cách đó để giành lại thứ thuộc về mình.
“Tôn Hàn, sao anh cứ không chịu hiểu thế? Chờ khi chúng ta thành công rồi, anh không muốn ly hôn nữa cũng được, em sẽ không quản lý anh làm gì ở bên ngoài đâu. Nếu anh thật sự muốn ly hôn thì em cũng sẽ đồng ý”.
Lâm Mỹ Quyên vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục với suy nghĩ hão huyền.