Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng bên trên đã bác bỏ thông tin này, để dân nước mình không đổ xô đi mua nữa! Thế nên không có quan hệ thì đừng mơ mua được, em cũng ăn may có đứa bạn rủ mua thử, không ngờ mới một tháng đã kiếm được hơn năm triệu”.


Vốn Từ Tiểu Bân cũng không định kể chuyện này ra, nhưng thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Diệp Tô, cậu ta chợt nảy ra một ý, cho nên đã phóng đại sự việc lên.


Chẳng qua trước đó cậu ta đã giới thiệu với Tôn Hàn rồi, nếu không thì Từ Tiểu Bân còn định nói mình đã kiếm được hẳn mười triệu.


Diệp Tô nghe đến ngây người: “Kiếm tiền dễ thế thật á?”


“Chị Diệp Tô, em đã lừa chị bao giờ chưa? Nếu chị không tin thì lên mạng mà tra!”, Từ Tiểu Bân khẳng định nói.


Đúng là có thể tra thông tin về thứ này trên mạng, hơn nữa lợi ích đều được thổi phồng lên, không thì Từ Tiểu Bân đã chẳng bị lừa rồi.


Nhưng một khi đầu tư tiền vào đó rồi thì muốn bán đi sẽ rất khó.


Đây cũng là nguyên nhân khiến Từ Tiểu Bân bị hố.


“Thật á? Để chị tra thử”.


Diệp Tô nửa tin nửa ngờ lấy điện thoại ra bắt đầu tìm hiểu về nguyên thạch.


Kết quả thật sự khiến người ta kinh ngạc không thôi.


Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, giá của nguyên thạch vàng này đã tăng gấp ba lần.


“Diệp Tô, nếu trong nước đã cấm thứ này thì phải có lý do, Từ Tiểu Bân ăn may nên kiếm được ít tiền, nhưng có lẽ hầu hết mọi người đều bị lừa nên chị đừng tin”, Tôn Hàn lên tiếng nhắc nhở.


Nhỡ Từ Tiểu Bân dụ Diệp Tô đầu tư vào đó rồi xảy ra chuyện gì thì họ hàng không nhìn mặt nhau nữa được mất.


“Kìa anh, anh nhát gan không dám chơi với em thì thôi, nhưng đừng cản chị Diệp Tô đổi vận chứ!”


“Chị Diệp Tô, chị nhìn tài khoản ngân hàng của em này!”


Từ Tiểu Bân lấy điện thoại ra cho Diệp Tô xem.


Diệp Tô nhìn thì thấy giá trị của số nguyên thạch mà Từ Tiểu Bân đang giữ đã lên đến gần mười triệu rồi.


“Em, em đầu tư bao nhiêu vào đó thế?”


“Năm triệu, mà mới một tháng trước thôi!”


Trời…


Đôi mắt Diệp Tô phát sáng, một tháng mà đã kiếm được gần gấp đôi rồi!


Trên đời còn mối làm ăn nào hời hơn thế này nữa không?


“Từ Tiểu Bân, em chơi thì anh không cản, nhưng đừng lôi người khác xuống hố cùng”, Tôn Hàn có vẻ bực mình.


Nguyên thạch đó là thứ gì thì Tôn Hàn không biết, nhưng chắc chắn không thể kiếm tiền một cách dễ dàng như vậy được.


Từ Tiểu Bân cũng bắt đầu thấy bực, Tôn Hàn không đầu tư thì thôi, sao cứ cản người khác, rốt cuộc có còn coi cậu ta là em trai không vậy?


Nhưng Diệp Tô thì như đã sa đà vào rồi, Từ Tiểu Bân đảo mắt rồi cười gượng cất điện thoại đi, sau đó nói: “Chị Diệp Tô, anh em nói đúng đấy, kiểu đầu tư này khá nguy hiểm, nếu không cần thiết thì chị đừng nghĩ về nó nữa làm gì. Chị mình có thiếu mấy đồng bạc lẻ này đâu cơ chứ!”


Mấy đồng bạc lẻ ư?


Cả đống tiền thì có ấy!


Lòng tham của Diệp Tô đã nổi lên rồi thì thu lại sao được nữa?


Nhất là khi Từ Tiểu Bân còn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, điều này khiến Diệp Tô càng tin tưởng hơn, nhưng nghĩ lại thì thấy mình không có nhiều tiền nên chắc cũng không đầu tư được bao nhiêu.


Vì thế, cô ta cười tươi nói: “Đợi anh rể em đến rồi mình bàn chuyện này tiếp nhé! Mấy chị em mình nói chuyện khác đi, Tiểu Bân nhà ta vừa đẹp trai vừa nhiều tiền thế này, chắc có bạn gái rồi chứ hả?”


“Em làm gì đã có người yêu, chị Diệp Tô xem có ai giới thiệu cho em đi!”


“Ha ha, đừng đùa nữa!”


“Em nói thật mà!


“Được rồi, để chị đây chọn một cô thật tốt cho nhá!”


Diệp Tô và Từ Tiểu Bân cười nói vui vẻ, còn Tôn Hàn thì như một người thừa thãi. Nhưng anh đã đến đây rồi, giờ bỏ đi thì không hay cho lắm nên đành ngồi nghịch điện thoại, chứ không chen ngang câu chuyện.


“Ngại quá, anh bận việc nên đến muộn”.


Khoảng năm giờ chiều thì một người thanh niên trông khá sáng sủa khoảng trên dưới ba mươi tuổi đã đến.


Nào,đề chị giới thiệu nhé.Đây là Hàn Thế Văn -chồng sắp cưới của chị.Còn đây là Tôn Hàn và Từ Tiểu Bân,em họ của em .


Trông thấy người đó,Diệp Từ nhiệt tình đứng dậy giới thiệu là em họ của Diệp Tê thì cũng là em của anh chào hai cậu nhé Hàn Thế Văn trông khá như nhà


Tôn Hàn mỉm cười chào lại.


Từ Tiểu Bân thì cười lớn giơ tay ra, rồi nói với giọng nịnh nọt: “Anh rể đúng là nhân tài!”


“Ha ha, đâu mà! Em vợ cũng khá lắm. Mà cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn đi, anh đã đặt chỗ rồi. Đi thôi, đi xe anh luôn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK