Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ e là sự đen đủi nhất vẫn còn chờ ở phía sau.


“Anh vợ à? Đừng có gọi lung tung. Em gái tôi đã nói là ông ép nó kết hôn với ông, tốt nhất là ông giải thích việc này rõ ràng cho tôi”, Tôn Hàn lạnh lùng đáp.


Sự lạnh lẽo trong đôi mắt anh khiến người khác phải run sợ.


“Em, em không ép cô ấy, là Dương Dung đồng ý! Bà ta nói chỉ cần em chuẩn bị đủ sính lễ giá một triệu tệ thì sẽ gả Từ Hạ cho! Thật đó, những lời em nói đều là thật!”


Điều này đương nhiên Tôn Hàn đã biết, nụ cười tự giễu trên khóe miệng anh càng hiện ra rõ hơn.


Một người mẹ có thể vì một triệu tệ mà đem con gái ruột mình gả cho một lão già chỉ nhỏ hơn bà ta vài tuổi.


Đây chẳng phải câu chuyện vỉa hè mà lại là thực tế đang phơi bày trước mặt.


Người đó lại còn là mẹ nuôi của anh.


“Ông nói láo, nếu không phải do ông uy hiếp thì sao tôi có thể đồng ý gả Từ Hạ cho ông! Tôn Hàn, không phải do mẹ ép nó đâu, mà là do Hoàng Tài có thế lực quá lớn, uy hiếp bắt mẹ phải gả Từ Hạ cho lão ta!”


Dương Dung mắt láo liên, vội vã chạy ra thanh minh.


“Có cái *** ấy, ông đây ép bao giờ! Vốn tôi đâu có muốn ép, nhưng ai ngờ nhà bà nghe nói sính lễ của tôi giá một triệu tệ thì đã vội vã cong đuôi lên đồng ý!”, trong lúc rối ren, Hoàng Tài lời nào cũng phun ra được mà không kịp suy nghĩ gì cả.


“Rõ ràng là ông ép nhà tôi. Tôn Hàn, con tin mẹ hay là lão ta?”





Dương Dung biết cậu con nuôi của mình đã đổi đời rồi nên đương nhiên phải tận dụng hết mức mối quan hệ này.


Lý do thực sự bà ta gả Từ Hạ cho Hoàng Tài vì một triệu tiền sính lễ có đánh chết bà ta cũng không chịu thừa nhận.


“Đủ rồi”.


Lúc này, Tôn Hàn lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt vô cùng bình thản nhìn mẹ nuôi đang đứng cách đó không xa nói: “Con chẳng tin ai cả. Nếu em gái đã không muốn lấy chồng thì hôn lễ hôm nay hủy đi”.


“Tiểu Hạ, theo anh lên xe, anh đưa em rời khỏi đây”.


“Vâng”, Từ Hạ yếu ớt trả lời.


Hôn lễ này cứ thế là toang.


Hoàng Tài dù biết hôm nay mất hết thể diện nhưng cũng không dám ngăn cản.


“Anh à, bọn em…”


Từ Tiểu Bân muốn lao ra khỏi đám đông để theo lên xe nhưng bị vệ sĩ ngăn lại.


Tôn Hàn lúc này đã sắp bước lên xe, anh quay lại nhìn Từ Tiểu Bân một cái rồi chẳng thèm nhìn lại thêm lần nào mà lên xe đóng cửa lại.


Ngay lập tức, đám vệ sĩ cũng nhanh chóng lên xe, từng chiếc Maybach lướt đi trước con mắt chứng kiến của vô số người.


Mẹ con Dương Dung và Từ Tiểu Bân chỉ có thể đứng nhìn.


Hoàng Tài mặt như mất sổ gạo.


Việc ông ta mất hết thể diện ở Mục Thành là chuyện nhỏ, việc khiến ông ta thấy thất vọng nhất là mất cơ hội kết giao với một nhân vật lừng lẫy có thể khiến cuộc đời ông ta một bước lên tiên như vậy.


Nếu kết hôn được với Từ Hạ, tạo được quan hệ với Tôn Hàn thì sau này dù là La Thông gặp ông ta cũng phải cúi đầu.


Đáng tiếc!


La Thông vẫn chưa rời khỏi đó, ông ta châm một điếu thuốc, rít một hơi dài nói: “Hoàng Tài, chuyện này vẫn chưa xong đâu”.


“Anh La, anh có ý gì vậy?”, Hoàng Tài kinh hãi hỏi.


Người đi cũng đi rồi, còn gì mà chưa xong?


“Từ hôm nay trở đi, La Thông tôi tuyên bố, chỉ cần là những công ty hợp tác với Hoàng Tài đều sẽ bị tôi liệt vào danh sách đen! À không, không phải chỉ bị mình tôi liệt vào danh sách đen mà là bị giới bất động sản và ngân hàng của toàn bộ Tây Nam này liệt vào danh sách đen”.


“Cũng có nghĩa là, Hoàng Tài cậu từ giờ phút này trở đi sẽ không còn đối tác nào hết”.


“Từ ngày mai trở đi, sẽ có nhân viên ngân hàng đến đòi nợ. Không có đối tác, không có ngân hàng giúp xoay vòng vốn thì nhiều nhất là một tháng, ông sẽ ngập trong nợ nần!”


“Hoàng Tài, cậu chuẩn bị tinh thần phá sản, ăn xin sống qua ngày đi”.


Trong mắt La Thông không hề có sự đồng cảm mà chỉ có sự khinh thường.


Đầu óc Hoàng Tài quay cuồng, vốn của công ty ông ta trước nay đều phụ thuộc vào khoản vay ngân hàng.


Nếu làm như vậy thì chẳng khác nào ép ông ta vào chỗ chết!


“La Thông, em không phục! Hôn sự của em và Từ Hạ là do Dương Dung đồng ý, không phải do em ép. Cho dù là…”





“Vậy còn những uất ức cô Từ phải chịu ở cửa hàng Kim Phu Nhân thì cậu tính thế nào?”


Một câu của La Thông khiến Hoàng Tài im bặt.


La Thông tiếp tục cười mỉa mai nói: “Cho dù không có những chuyện này thì cậu chủ muốn cậu chết thì cậu phải chết, không cần lý do”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK