“Đã tra rồi, là cậu hai của nhà họ Đường ở Ma Đô. Bảy tám năm trước cậu ta làm gia tộc tổn thất mấy trăm triệu tệ, lại thêm cả việc nhà họ Đường đã chọn người thừa kế là Đường Quân, thế nên Đường Minh Phong bị đuổi ra khỏi gia tộc”.
“Lần này Đường Quân xảy ra chuyện, thế nên nhà họ Đường mới nhớ ra cái tên thảm hại này!”
Nghe vậy, Tôn Hàn liền nói: “Đường Quân Ngạo, Đường Quân, nhà họ Đường đặt tên cũng thú vị đấy chứ. Nhưng tôi thật sự không ngờ Lâm Mỹ Quyên lại bám được vào cái cây to như vậy”.
“Nhưng tôi chỉ không biết, Đường Minh Phong giờ đã khác xưa, Lâm Mỹ Quyên còn bám vào nổi sao?”
“Thưa ông chủ, anh Đường tới rồi!”
Trong đại viện nhà họ Thẩm.
Người hầu dẫn Đường Minh Phong đi vào trong sảnh lớn, anh ta cung kính cúi chào Thẩm Thương.
“Chào cụ Thẩm!”
“Giáo sư Tiết vẫn đang kiểm tra cho Nguyệt Nguyệt, cứ ngồi một lát đi”. Thái độ Thẩm Thương cũng chẳng hòa nhã gì, ông ta chỉ tiện miệng nói một câu.
Tuy bất mãn với thái độ kiêu căng của Thẩm Thương nhưng Đường Minh Phong giờ vẫn chưa phải là người thừa kế của nhà họ Đường. Lại thêm cả việc anh ta có việc cần cầu cạnh người ta, thế nên Đường Minh Phong không dám tỏ vẻ bất mãn.
Hôm nay là ngày hẹn Tiết Nhất Thủ khám bệnh cho Thẩm Nguyệt. Sau khi đón Đường Quân Ngạo xong, Đường Minh Phong liền tới nhà họ Thẩm ngay.
Qua khoảng hơn nửa tiếng, một người mặc áo khoác trắng, mặt vuông chữ điền đi từ tầng hai xuống. Thẩm Kỳ Bân đang sốt ruột chờ đợi liền vội vã chạy tới hỏi: “Giáo sư Tiết, con gái tôi thế nào rồi ạ?”
Thẩm Thương không nói gì, nhưng trên khuôn mặt già nua cũng tràn đầy sự quan tâm.
Đường Minh Phong tất nhiên cũng quan tâm đến vấn đề này, chỉ cần Tiết Nhất Thủ chữa khỏi cho Thẩm Nguyệt thì anh ta mới tiện đưa ra điều kiện với nhà họ Thẩm, để nhà họ Thẩm tham gia buổi họp báo ngày mai của công ty kiến trúc Phong Quyên.
Đây là nhiệm vụ gia tộc giao phó, nếu không làm tốt thì e là anh ta sẽ chẳng có cơ hội ngồi vào vị trí người thừa kế.
“Bệnh tình của cô Thẩm khá phức tạp. Không phải là không thể chữa khỏi bệnh, nhưng cần tủy tương thích mới được! Nhưng xác suất có tủy tương thích rất thấp, các người dù không biết thì chắc cũng hiểu ít nhiều, cái này phải trông chờ vào vận may!”, Tiết Nhất Thủ khó xử nói.
Vừa dứt lời, sắc mặt của mấy người trong sảnh lớn liền trở nên kỳ lạ.
“Chẳng lẽ các người đã tìm được tủy tương thích? Tôi dám bảo đảm với các người, chỉ cần cấy tủy tương thích thì tôi nắm chắc bảy mươi phần trăm có thể khiến cô Thẩm khỏe mạnh trở lại!”. Tiết Nhất Thủ thấy kỳ lạ, liền hỏi ngay.
Vẫn phải cần tủy tương thích!
Đường Minh Phong mừng như điên, lặng lẽ nghĩ: Tôn Hàn, con gái anh không trốn nổi đâu!
Bố con Thẩm Thương còn chưa nói gì, anh ta liền đứng bật dậy nhắc nhở: “Cụ Thẩm, ông hai Thẩm, không phải tủy của con gái Tôn Hàn vừa hay tương thích với cô Thẩm Nguyệt sao?!”
“Giáo sư Tiết là chuyên gia về huyết học, vô cùng có tiếng nói trong giới Y học. Nếu ông ấy đã nói chỉ có thể cấy tủy tương thích mới được thì nhất định phải cần tủy!”
“Hay là…”
Đường Minh Phong còn chưa nói xong, Thẩm Thương đã nện cây gậy chống xuống, giọng nói lạnh lùng: “Không cần!”
“Người đâu, đưa chi phiếu một triệu tệ cho giáo sư Tiết, sau đó tiễn giáo sư ra cổng!”
Hả?
Đường Minh Phong không tin nổi, anh ta còn chưa nói xong mà nhà họ Thẩm đã đuổi người rồi sao?
Tiết Nhất Thủ chỉ nói là cần tủy tương thích, mà thành phố Giang Châu không phải đang có tủy đấy sao? Sao lại nói là không chữa nữa?
Tại sao nhà họ Thẩm lại lật mặt nhanh như vậy?