Vì thế quãng thời gian này, đã không biết bao nhiêu lần Liễu Y Y rất cảm động bởi Tôn Hàn, nhưng cuối cùng lại trở nên lạnh nhạt vì chuyện cưỡng bức ấy.
Cho dù Tôn Hàn có cố gắng đến đâu và bồi thường cô nhiều đến mức nào thì cũng không thể hóa giải nỗi khúc mắc trong lòng cô.
Liễu Y Y nghĩ rằng, cô muốn cho bản thân mình một lý do để tha thứ cho Tôn Hàn!
Tôn Hàn do dự một lúc, anh nghĩ rằng chuyện đã đến nước này rồi, để Liễu Y Y biết cũng được, cũng không thể nào để cô cả đời hận mình được.
Vừa hay những chuyện này không thể nói rõ ràng trong điện thoại được, bây giờ lại không có ai quấy rầy, đúng là một cơ hội thích hợp.
“Năm đó…”
Nhưng lúc Tôn Hàn vừa thốt ra, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
Tôn Hàn nở nụ cười xin lỗi với Liễu Y Y, sau đó lấy điện thoại ra. Nhưng khi anh nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, sắc mặt anh liền tối sầm lại.
“Ai gọi tới vậy?”, Liễu Y Y buột miệng hỏi.
“Vợ cũ!”
Anh trả lời một câu rồi đứng lên, đi đến bên cửa sổ nghe máy.
“Tôn Hàn, chúng ta gặp mặt đi!”
Giọng Lâm Mỹ Quyên mềm mỏng nhẹ nhàng hơn ngày xưa rất nhiều, điều này khiến Tôn Hàn hơi hoảng hốt, cảm giác tựa như đã quay về ngày xưa.
Nhưng chẳng mấy chốc Tôn Hàn đã tỉnh táo lại, anh lạnh nhạt nói: “Tôi đã đồng ý sẽ dốc toàn lực đưa công ty bất động sản Phong Quyên lên sàn chứng khoán, khoảng thời gian này tôi sẽ không gây rắc rối cho cô. Còn về việc gặp mặt thì không cần!”
“Tôi đang ở gần nhà trẻ của Đồng Đồng, anh đến nơi thì gọi điện cho tôi!”
Nhưng Lâm Mỹ Quyên lại thốt lên một câu như vậy khiến Tôn Hàn không khỏi căng thẳng.
Sau khi quay về chỗ ngồi, Liễu Y Y hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện năm đó hôm khác nói tiếp, bây giờ anh có việc gấp phải đi một chuyến!”, Tôn Hàn không giải thích gì thêm.
“Ừ, cũng được!”
Tạm biệt Liễu Y Y, Tôn Hàn lập tức lái xe đến nhà trẻ Lam Thiên.
Trên đường lái xe, Tôn Hàn tự lẩm bẩm: “Xem ra phải nói trước với cô giáo của Đồng Đồng mới được”.
Nếu như Lâm Mỹ Quyên mà đưa Đồng Đồng đi thì hối hận không kịp mất.
Đối mặt với một người phụ nữ gần như điên rồ như Lâm Mỹ Quyên, Tôn Hàn thực sự không dám lơ là, anh sợ cô ta sẽ nhân cái danh “mẹ” mà làm ra chuyện gì đó đối với Đồng Đồng.
Khi Tôn Hàn đến liền liên lạc với Lâm Mỹ Quyên.
Lâm Mỹ Quyên bảo Tôn Hàn đỗ xe rồi tìm cô ta ở công viên nhỏ gần đó.
Trên chiếc ghế ghỗ dưới một tán cây đại thụ trong công viên, Lâm Mỹ Quyên đã dày công trang điểm ngồi đó. So với lớp trang điểm dày cộp ngày xưa, bây giờ Lâm Mỹ Quyên trang điểm nhạt hơn, trông tự nhiên đơn giản hơn.
Mái tóc đen nhánh của cô ta được buộc bởi dây buộc tóc màu xanh lam.
Thấy Tôn Hàn, Lâm Mỹ Quyên liền mỉm cười đứng dậy: “Tôn Hàn, anh tới rồi!”
Khi nhìn thấy Tôn Hàn hơi sững ra, cô ta liền thầm nở nụ cười tự đắc. Năm đó Tôn Hàn không thích những người phụ nữ ăn mặc trang điểm lòe loẹt, cũng rất thích cô ta ăn mặc đơn giản.
Vào lúc ấy, cô ta thường cố nén sự căm ghét trong lòng để ăn mặc như thế cho Tôn Hàn xem để khiến anh vui vẻ.
Nhưng bây giờ cô ta lại cảm thấy ăn mặc như thế này cũng khá tốt.
“Lâm Mỹ Quyên, cô lại định giở trò gì nữa?”
Nhưng Lâm Mỹ Quyên đã phải thất vọng, ánh mắt Tôn Hàn không lưu luyến quá lâu mà nhanh chóng trở lại bình thường, anh còn châm một điếu thuốc.
Tôn Hàn trước kia sẽ không bao giờ hút thuốc trước mặt cô ta.
“Không, em chỉ là muốn gặp anh thôi! Tôn Hàn, mau tới đây ngồi đi, trước kia không phải anh thích nhất là rủ em tới công viên đi dạo với anh sao! Anh còn nói công viên thoải mái hơn những nơi như quán cà phê nhiều, ung dung tự tại…”
Nhưng Lâm Mỹ Quyên còn chưa nói xong thì Tôn Hàn đã quay người đi, lạnh lùng thốt lên: “Không có hứng thú!”
Lâm Mỹ Quyên không giả vờ nổi nữa, cô ta liền sầm mặt uy hiếp: “Tôn Hàn, anh không muốn gặp đứa con của anh và Liễu Y Y nữa à?”