“Là, là của công ty bất động sản Kinh Khoa…”
Sau khi Ngô Tuyết Phong giải thích Tôn Hàn mới hiểu, Lý Huệ Dĩnh vốn là nhân viên tiêu thụ của công ty bất động sản Kinh Khoa. Cậu ta mua căn nhà đó chắc chắn là Lý Huệ Dĩnh đã ăn được không ít hoa hồng.
Sau khi biết Ngô Tuyết Phong là bạn của cậu chủ, tất nhiên La Thông không dám chậm trễ chút nào. Ông ta liên tục bảo đảm sẽ phụ trách xử lý chuyện trả góp. Sau khi biết Ngô Tuyết Phong vẫn chưa trang trí nhà thì ông ta cũng đã đảm nhận việc trang trí.
Tiêu chút tiền này để khiến cậu chủ hài lòng, đây là một vụ buôn bán hời khi đứng trên góc độ của một người làm ăn.
Ngô Tuyết Phong muốn từ chối, nhưng Tôn Hàn ngăn lại.
“Cậu chủ, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây”. La Thông thấy cậu chủ cũng đã nguôi giận thì định đi.
Tôn Hàn lạnh nhạt nói: “Đã đến rồi thì uống chút rượu rồi hẵng đi”.
“Được!”
La Thông đồng ý ngay không hề do dự, một cơ hội uống rượu với cậu chủ là vô cùng hiếm có.
“Cậu chủ, tôi kính cậu một ly!”
“Thầy Ngô, tôi cũng kính cậu một ly!”
Sau khi ngồi vào chỗ, La Thông liền vô cùng niềm nở.
Điều này khiến Ngô Tuyết Phong nhìn thấy một khía cạnh khác của Tôn Hàn. Một nhân vật tầm cỡ của Mục Thành mà chỉ có thể khom lưng cúi đầu trước mặt Tôn Hàn.
Người bạn học này của cậu ta đã khác hẳn ngày xưa!
Hơn mười giờ tối, Ngô Tuyết Phong đã lung lay chực đổ, tửu lượng của cậu ta đã đến cực hạn.
Tôn Hàn cũng đã có ý định tan cuộc, nhưng khi đột nhiên nhớ ra một chuyện lại hỏi La Thông: “Phải rồi, ông đã từng nghe nói đến Hoàng Tài chưa?”
“Tôi biết, ông ta làm trong ngành vật liệu xây dựng, nhưng ông ta kinh doanh rất nhiều, cũng có quan hệ khá mật thiết với giới xã hội đen. Nói thẳng ra thì đây chính là một tên xã hội đen làm buôn bán. Vì ông ta làm việc rất hiệu quả mà vật liệu xây dựng của công ty chúng tôi có phần lớn là do Hoàng Tài phụ trách”.
La Thông giới thiệu qua cho Tôn Hàn biết, sau đó cẩn thận hỏi: “Cậu chủ, nếu ông ta chọc vào cậu chủ thì tôi có biện pháp xử lý ông ta!”
Mấy tên xã hội đen dù có bản lĩnh thế nào cũng chỉ là biểu hiện mặt ngoài, mà những nhân vật tầm cỡ thực sự chính là những bá chủ địa phương bình thường không mấy nổi bật như La Thông!
Tôn Hàn lắc đầu: “Vừa nãy tôi nghe Lâm Trung Trạch nói qua. Hoàng Tài mới hơn bốn mươi tuổi mà lại cưới một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, thế nên thấy tò mò”.
Còn có một nguyên nhân nữa khiến anh tò mò, cô gái mà Hoàng Tài cưới cũng tầm tuổi em gái anh, hơn nữa cũng là giáo viên.
La Thông bật cười: “Tên đó đúng là không biết xấu hổ, thấy người ta xinh đẹp là muốn cướp cho bằng được. Nói đến chuyện này thì tôi cũng có nghe nói, mọi người đồn rằng anh trai cô ấy cần một khoản tiền lớn để kết hôn, mẹ cô gái liền đòi Hoàng Tài một triệu tệ tiền sính lễ, sau đó bắt cô gái kết hôn với Hoàng Tài!”
“Cụ thể thì tôi không biết, nhưng Hoàng Tài đã mời tôi. Hôn lễ cũng sắp tới rồi, đó là ngày 28 tháng 11 Âm lịch”.
Soạt!
Tôn Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, anh quắc mắt nhìn La Thông, nói với giọng âm u: “Ông nói gì? Ngày 28 tháng 11 Âm lịch sao?!”
Trùng hợp như vậy sao?
Em gái Từ Hạ của anh cũng kết hôn vào ngày 28 tháng 11 Âm lịch!
“Công tử, sao vậy ạ?”
Thấy Tôn Hàn đột nhiên biến sắc mặt, La Thông sợ hết hồn, lo lắng không biết có phải mình đã nói gì lỡ lời chọc giận anh rồi không.
“Kể rõ tất cả những chuyện ông biết về đám cưới của Hoàng Tài cho tôi nghe”, Tôn Hàn nén giận rồi nói.
“Vâng…”
La Thông không dám giấu giếm điều gì, nên biết gì là nói ra hết, sau đó thấp thỏm nhìn Tôn Hàn.
Sau khi nghe xong, tâm trạng của Tôn Hàn trở nên rất tệ, anh gần như có thể chắc chắn người phụ nữ mà Hoàng Tài hơn bốn mươi tuổi sắp lấy làm vợ chính là em gái Từ Hạ của mình.
Lý do chắc là vì một triệu tiền sính lễ cho Từ Tiểu Bân tổ chức đám cưới.
Hổ dữ còn không ăn thịt con.
“Công tử”.
Tôn Hàn định thần lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Ông điều tra rõ chuyện Hoàng Tài tái hôn cho tôi, nhưng không được đánh rắn động cỏ, rõ chưa?”
“Vâng”, La Thông lắp bắp đáp với vẻ sợ hãi.
“Ừm”.