Nghe thấy tin tức này, Tôn Hàn liền hiểu ngay ý của Từ Khang Niên: “Ông nghĩ rằng ông già xúi giục Vương Bách Xuyên chính là Đường Triêu Bính?”
“Thực ra tôi cũng không rõ có phải Đường Triêu Bính đã tới Giang Châu không, thế nên cũng không dám chắc!”, Từ Khang Niên nói thật.
Đây cũng là nguyên nhân ông ấy muốn nói lại thôi.
Những điều mà Từ Khang Niên vừa nói chỉ là phán đoán chủ quan của ông ấy.
“Không chừng chính là như vậy! Đường Quân Ngạo và Đường Mân đều bị hủy trong tay tôi, với sự hung hãn của nhà họ Đường thì không thể nào không báo thù!”
“Xem ra là nhà họ Đường đã vượt ra khỏi địa phận của mình! Nói ra thì vào những niên đại trước, Đường Triêu Bính cũng được coi là một nhân vật quyền lực, không ngờ một người thế hệ sau như tôi cũng có cơ hội được chứng kiến bản lĩnh của ông ta!”
“Trước mặt cậu chủ thì Đường Triêu Bính cũng chẳng là gì cả”, Từ Khang Niên nói với giọng đương nhiên.
Nếu không phải là kẻ hồ đồ thì sao có thể chọc vào cậu chủ được, hơn nữa còn lựa chọn ra tay từ người quan trọng nhất của cậu chủ.
Đúng là chán sống thật rồi.
“Ha ha, đừng coi thường bất cứ kẻ thù nào. Nhà họ Đường có thể đứng sừng sững ở Ma Đô bao nhiêu năm như vậy mà không bị lật đổ đã đủ để chứng minh bản lĩnh của Đường Triêu Bính, ít nhất thì ông ta cũng tài giỏi hơn ông đấy!”
Từ Khang Niên không phủ nhận điều này, nếu để ông ấy đối phó với Đường Triêu Bính thì ông ấy vẫn còn hơi non.
“Không nói đến chuyện này nữa, cho dù có phải Đường Triêu Bính hay không, nếu đã ra tay rồi thì sẽ không ngừng lại giũa chừng, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ tiếp tục ra tay. Hơn nữa thời gian lên sàn chứng khoán của công ty bất động sản Phong Quyên đã được quyết định, chẳng mấy tháng nữa là có thể đối đầu rồi!”
“Hãy thông báo với bên Mạch Thượng Thủy Thành, khi nào Lâm Hữu đến đó thì báo với tôi. Tôi muốn gặp ông ta ở Mạch Thượng Thủy Thành!”
“Sắp đến lúc thu lưới rồi, người tung lưới là tôi đây còn chưa lộ mặt thì thiệt thòi cho người ta quá”.
Ngày hôm sau, Tôn Hàn nấu một nồi canh Trung Y tốt cho việc hồi phục, sau đó anh đem đến bệnh viện cho Liễu Y Y.
Là Trung Y thì đương nhiên hương vị sẽ rất đắng.
Nhưng Liễu Y Y vẫn ngoan ngoãn uống canh, chỉ là quá trình hơi khó khăn một chút.
“Anh đưa tôi xuống dưới đi một lát đi, trong này chán quá!”
Tiết Lan đã về nhà nghỉ ngơi, buổi chiều mới tới, thế nên Liễu Y Y cũng trở nên gan dạ, liền bảo Tôn Hàn như vậy.
Tôn Hàn mỉm cười đáp ứng, anh ôm Liễu Y Y xuống giường rồi để cô xuống xe lăn.
“Nặng quá!”
“Nặng thế sao?”
Tôn Hàn chỉ định đùa thôi, nhưng Liễu Y Y nghĩ là nặng thật, cô hơi không vui.
“Không nặng, không nặng đâu. Em ấy à, gầy quá đấy, nếu béo thêm một chút là tốt rồi”.
Tôn Hàn buông câu bông đùa, sau đó đẩy xe lăn xuống tầng.