Lộc cộc!
Đúng lúc này, có vài viên cảnh sát từ bên ngoài tiến vào.
Những người bình thường rất nể sợ nhân viên của cơ quan tư pháp, ai cũng chủ động nhường đường.
“Các anh cảnh sát à, có chuyện gì vậy?”, bà cụ Ninh khách sáo hỏi.
Người đàn ông trung niên đội mũ cảnh sát đi đầu tiên cất giọng nghiêm nghị, “Ai là Hoàng Thiếu Tài?”
Soạt!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Hoàng Thiếu Tài đang kinh hãi.
Chẳng lẽ những gì Tôn Hàn nói đều là thật?
Thế thì tên Hoàng Thiếu Tài này thảm rồi.
Vừa chuẩn bị đính hôn, đang ở thời khắc vinh quang nhất, thì bị đưa đi thẩm vấn.
Vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, Hoàng Thiếu Tài run rẩy nói, “Là, là tôi. Anh cảnh sát à, tôi là công dân tốt, các anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Đã đến lúc này rồi mà Hoàng Thiếu Tài vẫn mong mình gặp may mắn, còn tự xưng là công dân tốt!
“Chúng tôi nhận được tin báo gia đình anh đã biển thủ khối tài sản lên đến mười ba triệu của công ty. Anh có phải là công dân tốt hay không, đến đồn cảnh sát rồi hẵng nói. Còng tay lại!”
Ngay lập tức, tâm trạng của Hoàng Thiếu Tài đã rơi xuống đáy vực. Ngay cả khoản tiền biển thủ cũng đúng, chắc chắn phía cảnh sát đã nắm được ít nhất chín mươi phần trăm chứng cứ!
Gã ta xong đời rồi!
Hoàng Thiếu Tài như sực nhớ ra gì đó, vội vã nhìn về phía Tôn Hàn rồi gào lên van nài, “Tôn Hàn, không phải, cậu Tôn, cậu Tôn ơi, tôi sai rồi. Tôi không dám giành phụ nữ với cậu nữa! Tôi không đính hôn nữa. Xin cậu hãy tha cho tôi, tha cho tôi…”
Tiếc rằng, Tôn Hàn chẳng buồn quan tâm.
Đến khi Hoàng Thiếu Tài bị còng tay và đưa đi, những người có mặt ở đây vẫn im thin thít. Ai cũng cảm thấy kính sợ Tôn Hàn hơn trước rất nhiều!
Tình thế bị đảo ngược quá nhanh, khiến chẳng ai kịp trở tay.