“ừm… bố ơi, con đúng là thích dì ấy lắm, nhưng mà…”
“Không ‘nhưng mà’ gì cả, dì Y Y chính là mẹ của con đấy! Lát nữa dì Y Y sẽ đích thân nói với con!”, Tôn Hàn trao cho Đồng Đồng một ánh mắt đầy kiên quyết và chắc chắn.
Đồng Đồng không nói gì nữa, có lẽ đang suy nghĩ vì sao dì Y Y lại là mẹ của mình.
Trong nhà bếp.
Tiết Lan liếc mắt nhìn ra ngoài một cái rồi nhỏ giọng hỏi, “Y Y, con nói thật cho mẹ biết, bây giờ con và Tôn Hàn rốt
cuộc đang ở tình trạng gì vậy?”
Phận làm mẹ, chuyện lo lắng nhất chính là hôn nhân đại sự của con cái.
Trong độ tuổi rực rỡ nhất, cô con gái của bà ấy lại bị xâm phạm, mất sạch danh tiếng, số phận cực khổ vô cùng.
Có lẽ do trời xanh thương xót, nên nhiều năm về sau, đã để Tôn Hàn trở về bù đắp cho con gái của bà ấy.
Khoảng thời gian dài tiếp xúc và quen biết lại từ đầu, đã giúp Tiết Lan gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, và lựa chọn chấp nhận Tôn Hàn.
Chỉ là mối quan hệ giữa Tôn Hàn và Liễu Y Y quả thực làm bà ấy không sao hiểu được.
Nếu Tôn Hàn không thích Y Y thì sao lại hết mực bảo vệ và lo nghĩ cho Y Y như thế.
Nhưng nếu thích, vậy thì chuyện này chỉ còn một lớp ngăn cách mỏng manh mà thôi, tại sao Tôn Hàn vẫn không chọc thủng lớp màng ngăn ấy!
Người làm mẹ như bà ấy rất sốt
ruột!
“Hai ngày nữa… anh ấy phải đến tỉnh lỵ!”, Liễu Y Y ngập ngừng nói.
“Đi tỉnh lỵ làm gì cơ?”, Tiết Lan lập tức lo lắng.
Sao tự dưng lại đi tỉnh lỵ chứ!
Tôn Hàn đến tỉnh lỵ, tuy không quá xa, nhưng anh và Liễu Y Y sẽ mỗi người một nơi.
Khó khăn lắm mới bồi đắp tình cảm với nhau, e rằng như vậy sẽ chóng phai nhạt.
“Anh ấy có chuyện riêng phải làm, năm nay nhất định phải đến tỉnh lỵ để phát triển”, Liễu Y Y vén mấy sợi tóc loà xoà, nói với vẻ mặt không vui.
Liễu Y Y chẳng biết nên giải thích cụ thể ra sao, chỉ đành nói vậy.
“Vậy con có thể xin công ty đi tỉnh lỵ được ko?”, Tiết Lan lập tức đưa ra đề nghị.
Không thể trách bà ấy lo lắng, bởi điều kiện của Tôn Hàn quả thực rất tốt.
Tuy anh từng ngồi tù, nhưng e rằng ong bướm vẫn sẽ vây quanh lấy anh sau khi đến tỉnh lỵ mà thôi.
Liệu Tôn Hàn có thể kháng cự sự cám dỗ của thế giới phồn hoa ấy không?
“Mẹ à, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Mẹ tưởng đang chơi nhà chòi à! Dây chuyền sản xuất của công ty con và quốc tế Phong Hoả đều xây dựng ở đây, làm sao con đến tỉnh lỵ được ạ!”
Rửa xong chiếc bát cuối cùng, Liễu Y Y rửa tay rồi nói, “Được rồi, mẹ à. Con và Đồng Đồng đi xem pháo hoa nhé!”
“Câu hỏi cuối cùng!”, Tiết Lan ngăn cô lại.
Liễu Y Y ngẩng đầu nhìn bà đầy khó hiểu, “Câu hỏi gì ạ?”
“Đồng Đồng thì sao? Hôm nay con đăng ký nhập học cho Đồng Đồng. Vậy Đồng Đồng sẽ không cùng bố đến tỉnh lỵ, đúng không?”, Tiết Lan quan tâm hỏi.
Liễu Y Y gật đầu, “Không ạ, Đồng Đồng sẽ ở lại Giang Châu!”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi!”, Tiết Lan lập tức yên tâm hơn, còn nói một câu đến hai lần.
Liễu Y Y thắc mắc, “Tốt gì cơ ạ?”
Tiết Lan lập tức giải thích, “Đồng Đồng là con gái của Tôn Hàn mà. Chỉ cần Đồng Đồng ở đây thì trái tim của Tôn Hàn cũng sẽ ở đây. Y Y à, con nghĩ mà xem, Tôn Hàn làm vậy có nghĩa là tuy cậu ấy đi tỉnh lỵ làm việc, nhưng vẫn quan tâm con đấy!”
Thế ư?
Liễu Y Y khẽ bật cười.
Có lẽ là vì nguyên nhân khác, Đồng Đồng cũng là con gái ruột của cô mà.
Nhưng Liễu Y Y phải tạm thời giấu mẹ chuyện này, chờ cô và Đồng Đồng nhận nhau rồi mới nói.
Còn về Tôn Hàn và cô…
Nói thật là Liễu Y Y cảm thấy rất hoang mang.
Giang Châu đêm nay chìm trong biển người.
Cũng may tối nay họ ra ngoài sớm, chừng bảy giờ rưỡi đã ra khỏi nhà rồi, nếu không sẽ rất khó tìm được vị trí ngắm pháo hoa lý tưởng bên bờ sông.
Vì dòng người qua lại khá nhiều, nên các quán nước ngoài trời bên bờ sông đều không mở hàng. Muốn ngắm pháo hoa thì chỉ có thể tìm chỗ đứng thôi.
Cũng vì lượng người quá đông nên Tôn Hàn bế Đồng Đồng trên tay, không dám để cô bé xuống. Còn Liễu Y Y đi sát bên cạnh anh.