Trong số những vị khách có mặt tại đây, rất nhiều người tôn sùng những chiến tích huyền thoại của Tả Quân, xem ông ta là chiến thần bất bại!
Từ khi sàn đấu ngầm thành lập đến nay, thực tế vẫn vậy. Tuy Tả Quân rất ít ra chiến đấu, nhưng khi gặp phải cao thủ mà thuộc hạ không đối phó được, ông ta sẽ đích thân ra trận và duy trì thanh thế của sàn đấu quyền anh.
Chưa từng bại trận!
Thế mà, tối nay ông ta lại nhận thua.
Bị đánh đến mức nhận thua.
Không một ai tin.
Nhưng dù những vị khách ấy có tin hay không, thì Tả Quân cũng đã nhận thua rồi.
“Tả vương mà chịu thua ư? Người kia lợi hại thế, đến từ đâu vậy!”
“Ai mà biết chứ? Dù sao Tả vương cũng đã thua thật rồi! Trận đấu này không có cá cược, Tả Vương cũng không có lý do giả vờ thua! Xem ra, là thua thật đấy!”
“Cũng dễ hiếu, dù gì thì Tả vương cũng không còn trẻ nữa”.
Trong tiếng ồn ào bàn tán, Tả Quân nhếch nhác rời khỏi võ đài.
Chỉ là không ai dám hò hét hoan hô Phá Quân cả.
Đây là sàn đấu quyền anh của Tả Quân, Tả Quân thua rồi, ai mà dám hò reo tự tìm phiền phức cho mình chứ.
Tôn Hàn nhếch mép cười, đoạn lẩm bẩm, “Đại cục đã định rồi!”
Khi mới đến thành phố Tế Bắc, anh không nghĩ mình dễ dàng hạ được Tả Quân. Tình huống xấu nhất là khai chiến, dốc toàn lực của Thiên cửu môn để đánh chiếm Tế Bắc bằng vũ lực.
Từ khi anh tiếp quản vị trí nắm giữ Thiên Cửu môn, gắn kết lại một Thiên Cửu môn đã bị chia năm xẻ bảy chính là nhiệm vụ của anh.
Bước đi đầu tiên phải thật hoàn hảo, không có sai sót. Anh phải để cho những kẻ đã phản bội Thiên cửu môn năm xưa nhìn thấy rõ quyết tâm khôi phục Thiên Cửu môn của mình.
Dù có thương tích đầy mình, anh cũng phải bắt Tả Quân cúi đầu.
May mắn thay, Tả Quân tự mãn với năng lực của bản thân, nên đã đồng ý giải quyết trên sàn đấu.
Cũng giúp ông ta hạ Thiên cửu môn với cái giá thấp nhất.
Ngay lập tức, Tôn Hàn xoay người, tiến về phía phòng làm việc ở tầng ba.
Đã đến lúc tận hưởng chiến lợi phẩm rồi.
Trong phòng làm việc của ông chủ.
Tả Quân ngồi trên ghế với vẻ mặt sa sầm, tinh thần và sinh khí đều mất sạch.
Không ngờ ông ta lại thua như thế.
Thua mất cơ nghiệp mà ông ta đã gây dựng hai mươi năm ở Tế Bắc!
“Chú Tả!”
“Ông Tả!”
Gặp nhau trên đường đi, Cung Ngạo và Văn Thước Tùng cùng bước đến.
Sắc mặt của Tả Quân tối sầm, bây giờ ông ta không muốn gặp bất kỳ ai.
Văn Thước Tùng nhìn ra tâm trạng của Tả Quân nên rất thức thời, không nói
gì.
Nhưng Cung Ngạo lại không có khả năng quan sát ấy, vừa mở miệng ra đã châm dầu vào lửa, “Chú Tả à, cái tên Phá Quân đấu với chú tối nay có lai lịch thế nào thế ạ? Cậu ta còn dám ra tay với chú, đúng là không biết sống chết!”
Soạt!
Tả Quân lập tức quét mắt nhìn gã, “Cung Ngạo, chuyện này liên quan gì đến cậu?”
Cung Ngạo là con trai một người bạn lâu năm của ông ta. Nếu không có mối quan hệ này, thì thứ mà gã nhận được đã không phải là một cái trừng mắt, mà là một cú đấm.
“Chú Tả à, cháu chỉ cảm thấy tên Phá Quân kia thật không biết điều, dám làm chú mất mặt ngay sân nhà của chú.
Cần phải dạy dỗ cậu ta một trận ra trò!”
“À phải, cậu ta còn đến với một người nữa, người này tên là Tôn Hàn, kiêu ngạo cực kỳ, bảo là ở Tế Bắc này không ai dám động vào anh ta! Đúng là không xem chú Tả ra gì…”
Cung Ngạo đang thao thao bất tuyệt thì bỗng nhìn thấy có hai người lần lượt từ bên ngoài bước vào.
Tôn Hàn đi trước, Phá Quân theo
sau.
Đôi mắt sáng rực lên, Cung Ngạo chỉ thẳng vào mũi Tôn Hàn rồi nói, “Chú Tả, chính là anh ta đấy ạ! Là anh ta không xem chú ra gì!”
Đứng trước cửa, Tôn Hàn chẳng buồn quan tâm đến lời của Cung Ngạo, tựa như gã chỉ là một tên hề vậy.
Điều này làm Cung Ngạo vô cùng tức giận, dám xem gã như kẻ tàng hình à?
Nhưng khi chuẩn bị cất giọng quát tháo, gã lại nghe thấy mấy chữ mà cả đời này gã cũng không dám tin.
“Tả Quân, quỳ xuống!”, Tôn Hàn nói.