“Việc hợp tác giữa công ty thời trang Sâm Uy và công ty quốc tế Phong Hỏa dù chỉ chậm trễ một phút thôi cũng có thể đánh mất một cơ hội trời cho. Chúng tôi làm như vậy là cũng là chịu trách nhiệm với công ty quốc tế Phong Hỏa!”
Đây là điều không có gì để tranh cãi khi nhìn từ góc độ của công ty thời trang Sâm Uy.
Vương Bách Xuyên không chỉ vào tù mà còn chết trong tù, đây là kết cục của hắn ta.
Mà bây giờ dự án hợp tác giữa công ty thời trang Sâm Uy và công ty quốc tế Phong Hỏa sắp được triển khai, không còn thời gian đổi một Tổng giám đốc mới để thích ứng nữa.
Trong tình huống này, Lý Tông Đạo trở lại kế nhiệm là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng công ty thời trang Sâm Uy đã nuốt lời với Tôn Hàn.
“Tôi không quan tâm đến những chuyện này, tôi chỉ quan tâm rốt cuộc các người có để Liễu Y Y ngồi lên vị trí Tổng giám đốc của chi nhánh Giang Châu không!”. Tôn Hàn không còn sự kiên nhẫn để tranh cãi nữa, anh vào thẳng chủ đề.
“Tôn Hàn, đây là công ty thời trang Sâm Uy chứ không phải nơi để cậu làm loạn!”, lúc này Lý Tông Đạo không thể nhịn được nữa, liền đứng dậy nói.
Ông ta thực sự không ngờ quay đi quay lại một hồi, vị trí Tổng giám đốc vẫn quay về với ông ta.
Nhưng ông ta vẫn vô cùng vui sướng.
Một khi làm tốt dự án hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa thì ông ta rất có khả năng sẽ trở thành một nhân vật quyền lực trong ngành thời trang.
Sau này cho dù có đi ăn máng khác thì e là những công ty khác phải lấy cổ phần ra để lôi kéo ông ta.
Đó chính là kinh nghiệm mà không có bất cứ chức vụ nào có thể đánh đổi được.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ông ta thực sự thấy sợ Tôn Hàn. Nhưng trong chuyện liên quan đến lợi ích của bản thân này, Lý Tông Đạo sẽ không nhân nhượng.
“Cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng rồi. Lý Tông Đạo, anh và Vương Bách Xuyên thông đồng với nhau làm tổn hại biết bao nhiêu lợi ích của công ty thời trang Sâm Uy, anh cảm thấy anh sẽ được yên thân sao?”
“Cậu đừng có mà ngậm máu phun người, tôi vô cùng trung thành đối với công ty, luôn chính trực đàng hoàng!”
Khi biết tin Vương Bách Xuyên đã vào tù, Lý Tông Đạo liền lập tức tìm người để chuyển lời cho Vương Bách Xuyên, ông ta sẽ chăm sóc người nhà của hắn ta, và cũng bảo hắn ta hãy ngậm chặt miệng.
Tuy không có được hồi âm từ Vương Bách Xuyên, nhưng Lý Tông Đạo tin rằng Vương Bách Xuyên sẽ lựa chọn thông minh.
Chỉ cần Vương Bách Xuyên không quay ra cắn lại ông ta thì ông ta có thể sống ung dung tự tại.
“Hay cho một câu chính trực đàng hoàng. Lúc tới tôi nghe nói người của Cục điều tra kinh tế đã tới để đưa ông về thanh tra! Mong rằng khi tới đó, ông vẫn có thể mạnh miệng như vậy!”, Tôn Hàn cười lạnh.
Cục điều tra kinh tế là nơi chuyên phụ trách điều tra tội phạm kinh doanh.
Vương Bách Xuyên đã bị bắt thì Lý Tông Đạo đừng hòng thoát được.
Cho dù hôm nay Tôn Hàn không đến thì Lý Tông Đạo cũng chẳng ngồi lên vị trí Tổng giám đốc được bao lâu.
Hôm nay Tôn Hàn tới không phải vì Lý Tông Đạo, mà là để tất cả các lãnh đạo cấp cao của công ty thời trang Sâm Uy biết rõ, dự án hợp tác tạo ra nhãn hiệu mới với công ty quốc tế Phong Hỏa là từ đâu mà có!